Tại một lớp học trong ngôi làng nhỏ ở Nam Phi. Nhiều giáo viên da trắng t́nh nguyện đến dạy đều không chịu đựng nổi những học sinh bản xứ ngỗ nghịch c̣n man rợ. Chỉ trong ít tuần, họ đă bỏ dạy và ra đi, lớp học giải tán.
Ngày nọ, cô giáo Sandina t́nh nguyện đến đây. Cô thăm hết các gia đ́nh trong làng trước khi khai giảng lớp học. Có rất đông học sinh đến lớp, chúng yêu mến cô v́ cô có vẻ dễ chịu hơn những thầy giáo trước đây.
Ngày đầu tiên, cô viết trên bảng những tội thường xảy ra và quy định h́nh phạt kèm theo, như: Chọc bạn: 10 roi khẽ tay, Đánh nhau: 15 roi, Ăn cắp: 20 roi, v.v... Rồi bảo học sinh cam kết phải làm đúng các quy định ấy. Cả lớp đồng t́nh.
Ngay ngày đầu, các tṛ tố giác một bạn ăn cắp bánh ḿ. Khi bị gọi lên đứng, Jastun nghênh ngang không sợ ai cả. Nó đưa tay ra sẵn sàng chịu 20 roi. Lúc ấy, thay v́ cầm roi đánh nó, Sandina đưa roi cho nó và bảo: “V́ cô là cô giáo mà không dạy được các em, cô sẽ chịu h́nh phạt thay em.” – Jastun hoàn toàn bất ngờ, nó thay đổi thái độ lập tức; cả lớp xầm x́ kinh ngạc. Cô giáo đưa tay ngửa ra trên bàn và bắt buộc nó phải đánh. Jastun đánh thật nhẹ, cô bắt phải quất mạnh lên, được vài roi, nó oà khóc rồi chạy ra khỏi lớp, cả lớp đều khóc, cô Sandina cũng khóc…
Ngày hôm sau, Jastun trở lại lớp xin lỗi cô. Một không khí hoàn toàn khác ở lớp học, mọi người yêu thương nhau, những đứa trẻ cứng đầu nhất cũng đă sửa đổi.
Một đứa trẻ chỉ thấy sự trừng phạt mà không thấy t́nh thương sẽ trở nên ngang ngược.
Cùng Suy ngẫm: "Người đă v́ tội lỗi (của)chúng ta mà bị vết, v́ sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu (mà) chúng ta được b́nh an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bệnh.”
VietBF@sưu tập