Khoảng 2.500 năm trước, tại pháo đài cổ Rupinpiccolo ở Ư, các nhà khảo cổ đă phát hiện hai tảng đá h́nh tṛn bí ẩn.
Một tảng đá biểu tượng cho Mặt Trời, tảng c̣n lại là bản đồ thiên thể. Điều đáng ngạc nhiên là các tảng đá này được chạm khắc vào thế kỷ thứ IV trước Công nguyên, khi pháo đài đă bị bỏ hoang 100 năm. (Ảnh: archaeologymag)
Bản đồ thiên thể trên tảng đá bao gồm các cḥm sao như Thiên Yết, Lạp Hộ, Tiên Hậu và cụm sao Thất Nữ. Các h́nh khắc này được thực hiện bằng búa và đục, nhưng mục đích và tác giả của chúng vẫn là bí ẩn.
Nếu được xác thực, chúng sẽ trở thành bản đồ thiên thể cổ nhất từng được phát hiện, đại diện cho những hiểu biết vượt thời gian.
Bản đồ thiên thể đă có một lịch sử lâu dài và phong phú, phản ánh sự tiến bộ của con người trong việc hiểu biết và khám phá vũ trụ.
Từ thời cổ đại, con người đă bắt đầu quan sát bầu trời và ghi chép lại vị trí của các ngôi sao và cḥm sao. Người Babylon và Ai Cập cổ đại là những nền văn minh đầu tiên tạo ra các bản đồ sao để phục vụ cho mục đích nông nghiệp và tôn giáo.
Các nhà thiên văn học Hy Lạp như Ptolemy đă phát triển các bản đồ sao chi tiết hơn, ghi lại vị trí của hơn 1,000 ngôi sao trong tác phẩm “Almagest” của ông.
Trong thời kỳ Trung Cổ, các bản đồ thiên thể tiếp tục được phát triển và cải tiến. Các nhà thiên văn học Hồi giáo như Al-Sufi đă dịch và mở rộng các công tŕnh của Ptolemy, tạo ra các bản đồ sao chi tiết hơn.
Đến thời kỳ Phục Hưng, với sự phát triển của kính viễn vọng, các nhà thiên văn học như Tycho Brahe và Johannes Kepler đă có thể quan sát và ghi chép lại vị trí của các thiên thể với độ chính xác cao hơn.