Nhiều người nghĩ rằng cái nhục lớn nhất của một dân tộc là cái nhục mất nước. Điều này không đúng hẳn. Nước nhỏ, dân ít, bị một nước lớn, dân đông, xâm chiếm là điều thường xẩy ra trên thế giới, nhất là vào thời kỳ khoa học, kỹ thuật chưa được tiến bộ. Vấn đề quan trọng là dân tộc đó có ư chí, có quyết tâm để t́m cách lấy lại chủ quyền hay không. Chỉ khi nào dân tộc đó cam chịu số phận mất nước, không có ư chí phục thù, không có quyết tâm giành lại độc lập, mới gọi là nhục.
Nước ta bị người Tầu đô hộ một ngàn năm và bị người Pháp đô hộ gần 100 năm, nhưng dân tộc ta không bao giờ chịu nhục. Lúc nào dân tộc ta cũng t́m cách nổi dậy để đánh đuổi người Tầu, người Pháp ra khỏi bờ cơi, giành lại độc lập cho đất nước và lấy lại chủ quyền cho dân tộc. Nhưng có độc lập, có chủ quyền mà đất bị lấn bị chiếm, biển bị xâm phạm mà chính quyền lại hèn nhát, không dám liên tiếng, th́ qủa là một cái đại nhục cho dân tộc.
Ngày 19/1/74, trong khi Hải Quân của Việt Nam Cộng Ḥa tử chiến với quân xâm lược Trung Cộng để bảo vệ Hoàng Sa th́ ngụy quyền Việt Công Hà Nội im hơi lặng tiếng một cách hèn hạ, không một lời phản đối Trung Cộng.
Ngày 2/12/07, Trung Quốc phê chuẩn việc thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam để trực tiếp quản lư cả hai quần đảo này, ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cũng chỉ dám phản đối một cách yếu ớt qua lời tuyên bố của Lê Dũng, người phát ngôn của Bộ Ngọai Giao Cộng sản Việt Nam, rằng “” Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lư để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”, và rằng “Hành động này đă vi phạm chủ quyền lănh thổ của Việt Nam, không phù hợp với nhận thức chung của Lănh đạo cấp cao hai nước, không có lợi cho tiến tŕnh đàm phán t́m kiếm biện pháp cơ bản, lâu dài cho vấn đề trên biển giữa hai bên”.
Ngày 16/5/09, Trung Cộng đă thính thức ra lệnh cấm đánh cá đặc khu kinh tế khổng lồ bao quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, không phải cả các vùng đang bị tranh chấp mà cả các vùng mà Việt Nam có chủ quyền. Là cơ quan hành pháp, đại diện cho một quốc gia, đứng trước hành động hỗn xựợc này của Trung Quốc, đúng lư ra, bộ Ngoại Giao Việt Nam phải cho mời Đại Sứ Trung Quốc tới để phản đối hoặc gửi công hàm phả đối với lời lẽ thật mạnh mẽ và cương quyết như “vi phạm chủ quyền của Việt Nam” “xâm phạm lănh hải Việt Nam” và “yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền Việt Nam, lănh hải của Việt Nam cũng như quyền đánh cá của ngư dân Việt Nam”.
Theo phát ngôn viên của chính quyền Việt Cộng th́ bộ Ngoại Giao Việt Cộng đă yêu cầu Đại Sứ Trung Quốc tại Hà Nội kêu gọi chính phủ Bắc Kinh ngừng các hoạt động trên biển. Nhưng thực ra chính quyền Cộng Sản Việt Nam không những đă không dám phản đối mà chỉ xin xỏ một cách hèn hạ như “đề nghị phía Trung Quốc không nên có các hoạt động cản trở hoạt động b́nh thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “việc Trung Quốc tăng cường tuần tra sẽ dẫn tới có thêm nhiều vụ bắt bớ ảnh hưởng tới các hoạt động đánh bắt cá b́nh thường của ngư dân Việt Nam tại khu vực đánh bắt cá truyền thống của Việt Nam”.
Thế nào là “khu vực đánh bắt cá truyên thống” ? Phải chăng đó là ngôn từ ngoại giao của bè lũ bán nước Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Văn An ? Ôi, nghe sao mà hèn hạ vậy? Nếu không dám dùng những danh từ dao to, búa lớn, những danh từ sặc mùi khác mắu mà bọn mi đă dùng trong thời gian xâm chiếm miền Nam th́ ít nhất cũng phải dùng những chữ cho rơ nghĩa, cho đúng với ngôn từ của một quốc gia độc lập và có chủ quyền như: “không được có những hành động cản trở những hoạt động b́nh thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “không được xâm phạm tại khu vực đánh cá thuộc chủ quyền của Việt Nam” v.v…. Đúng là phương khôn nhà dại chợ, chỉ quen áp bức dân lành.
Hèn mạt, không dám phản đối quan thày Trung Quốc, nhưng lại sợ ḷng yêu nước của người dân nổi dậy, bọn lănh đạo hèn nhát Việt Cộng quay sang t́m cách dàn áp những người bất đồng chính kiến để bịt miệng, đúng như tờ báo chui, “Báo Sinh Viên Yêu Nước” của anh em Sinh Viên trong nước đă nhận định trong cố báo thứ 5: “Thời gian qua, sự kiện Trung Quốc khai thác Bauxit ở Tây Nguyên c̣n đang bi dư luận phản đối. Vụ ngư dân Việt Nam đă không dám đánh cá v́ bị tàu Trung Quốc tấn công. Vụ lănh hải Việt Nam bị thu hẹp v́ Trung Quốc dùng sức mạnh bá quyền công khai áp lực. Vụ luật sư Cù Huy Hà Vũ dám ra mặt kiện Nguyễn Tấn Dũng. Trước áp lực dư luận có nguy cơ bùng nổ, phô bày bản chất yếu hèn, phản động của đảng CSVN trước tham vọng xâm lăng Việt Nam của Trung Quốc. Hà nội quyết định bắt luật sư Lê Công Định cũng là cách để chuyển dư luận chống đối sang ngă rẻ khác, vừa răn đe thành phần đấu tranh dân chủ, vừa nhắn nhủ giới luật sư, trí thức, thanh niên sinh viên Việt Nam đang manh nha h́nh thành lực lượng nhằm phản đối vụ khai thác Bauxit và những quyết định bạc nhược, hèn yếu của Chính trị bộ đối với quan hệ Trung – Việt.
Hẳn chúng ta c̣n nhớ, cách đây gần 2 năm, sau khi biết tin Trung Cộng công khai xân chiếm hai quần đào Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam và sát nhập vào một quần đảo khác của Trung Cộng để thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa, các học sinh và sinh viên Việt Nam cùng đồng bào trong nước đă tổ chức 2 cuộc biểu t́nh vào ngày 9/12/07 tai Saigon và Hà Nội để phản đối hành động xâm lược của Trung Quốc. Bọn nguỵ quyền Cộng Sản Hà Nội, không những không ủng hộ hay khuyến khích mà lại c̣n bắt bớ, cấm đoán và hăm dọa. khiến một nữ sinh viên qúa uất ức đă vừa khóc vừa la: “Chúng cháu đến đây để thể hiện ḷng yêu nước của ḿnh…tai sao lực lượng an ninh lại ngăn cản ḷng yêu nước của chúng cháu…? ngăn chặn chúng cháu lại và không cho chúng cháu vào tham gia cùng mọi người…? Taị sao? Tại sao?. Và một thanh niên khác, không dằn được sự tức giận, đă hiên ngang đập mạnh tay xuống bàn và la lớn: “Các ông chỉ biết lo cho cái ghế của các ông, các ông chỉ biết tham nhũng”.
Năm 1974, người dân miến nam Việt Nam đă xuống đường biểu t́nh chống tàu cộng xâm lăng Hoàng Sa của Việt Nam
Thật là một điều nghịch lư khi những nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam gán cho những người Việt Nam yêu nước dám bầy tỏ thái độ, lập trường của ḿnh trước những vến đề lien quan đến sự tồn vong của đất nước, của dân tộc lại bị gán cho những tôi danh như “xâm phạm an ninh quốc gia”, “lợi dụng quyền tự do, dân chủ để xâm hại quyền lợi nhà nước” để bỏ tù những người yêu nước như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, sinh viên Nguyễn Tiến Nam cho tới các bloggers Điếu Cày Nguyễn Hoàng Hải, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Người Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu, rồi nhà báo Phạm Đoan Trang, cùng nhiều người khác nữa có tâm huyết với đất nước đă không tránh khỏi cảnh tù tội hay những sự trù dập, đàn áp dă man.
Một sinh viên Việt Nam tuy được công an mời ra khỏi hàng nhưng vẫn kh ôn khéo giương khẩu hiệu THS của VN cho phóng viên AP. chụp năm 2007 khi tuổi trẻ Việt Nam xuống đường biểu t́nh phản đối Trung Cộng trên khắp nước.
Đă nói là không được yêu nước rồi cơ mà, cậu này bố láo bố lếu. Biểu t́nh là…là tội “xâm phạm an ninh quốc gia” nhá.
Ngày nay chúng ta đă thấy, người dân đă dám bàn chuyện chính trị, dám phê phán chính quyền công khai, không c̣n dè dặt và sợ hăi như những năm trước nữa. Nhiều người c̣n dám rủ nhau đi kiện, đi biểu t́nh phản đối những vụ chính quyền trưng dụng nhà cử đất đai của họ. Các anh em sinh viên cũng đă dám ra một tờ báo chui gọi lá Báo Sinh Viên Yêu Nước để bầy tỏ thái độ và các trí thức trong nước cũng đă dám công khai bầy tỏ lập trường, họ không c̣n sợ hăi trước sự hù dọa hay sự bắt bớ, giam cầm, bỏ tù một số người chống đối của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam . Một vài luật sư đă dám tranh luận thẳng thừng với các chánh án Việt Cộng để bênh vực cho thân chủ trong các vụ án có liên can tới chính trị. Nhưng số người này c̣n quá ít ỏi, vẫn chưa đủ, cần phải đông đảo hơn nữa, tích cực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa cho tới khi nào chế độ Cộng Sản Việt Nam bán nước phải cáo chung.“Trung Quốc” đă bị xóa gần như hoàn toàn, từ “xâm lược” cũng thế.
Tấm bia ghi chiến tích đánh Trung Quốc của quân đội Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới 1979 đă bị đục nát như là bằng chứng cho sự khiếp nhược đă tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Một người dân trong nước cũng viết: “ Tôi bần thần tự hỏi, chính quyền hiện hành có c̣n là chính quyền của dân tộc VN hay không ? Tự hỏi để rồi ngầm trả lời :Không, không, không. Chính quyền này không phải là của dân tộc VN, mà là chính quyền của đảng cộng sản VN ! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con ḿnh đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ??? Tôi đă rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này sao? Tôi sẽ phải làm thế nào ? Cầm súng bảo vệ đất nước th́ tôi không sợ, cầm súng chống bọn xâm lấn Trung Cộng th́ tôi sẵn sàng đưa con tôi lên đường ! C̣n cầm súng, hi sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản VN th́ khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhă !
Thật không có cái nhục nào to lớn bằng cái nhục của một dân tộc có một chính quyền hèn hạ và đốn mạt như chính quyền cộng sản Việt Nam ngày nay , một chính quyền bán nước hại dân, chỉ biết tham nhũng và hiếp đáp dân lành. Không những thế, bọn ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam c̣n muốn tất cả dân tộc Việt Nam phải hèn nhát như bọn chúng. V́ thế nếu có người nào can đảm, dám biểu lộ ḷng yêu nước và dám nói lên những việc làm sai trái, đốn mạt của bọn chúng, là bọn chúng t́m cách đàn áp và bắt giam như ta đă thấy. Không biết người dân c̣n chiụ đựng sự nhục nhă này tới bao giờ mới t́m cách lôi cổ bọn hèn nhát này xuống để trị tội?
Lê Duy San
Theo baotoquoc