Lạ thiệt chớ….. Ai đời đi thay pin cái máy, ghé tiệm hỏi. Chị chủ kêu, pin có 2 loại, loại thường 60 ngàn, loại khác nhăn của Thụy Sỹ, 150 ngàn. Em lấy loại 60 ngàn nè, chất lượng gần như nhau, khác cái mác thôi…..
Đi mua con cá chép chợ hẻm, giá 90 ngàn, bóp c̣n có 60 ngàn. Anh bán cá không quen biết nói, thôi em đưa 60 ngàn cũng được, hôm nào ghé trả anh 30 ngàn sau. Quen biết ǵ đâu, tui xù th́ sao?
Sáng đi bộ ra chợ, gặp anh Hai từ miền Tây lên bán rau. Thấy rau xanh tươi, mua hẳn 50 ngàn. Lúc tính tiền mới nhớ ḿnh đi dạo tập thể dục, đâu có mang bóp. Anh Hai miền Tây cười tươi thiệt tươi: “Thôi khỏi, chừng nào chị gặp tui lại, trả sau cũng được mà." Quen biết ǵ đâu. Báo hại tui suốt 1 tuần phải đi bộ đúng đường đó, đúng giờ đó mới gặp lại anh Hai rau. Sài G̣n gài bẫy tui hay sao?
C̣n chuyện hỏi đường nữa.
Chỉ đường rồi c̣n chạy theo một đoạn để ḿnh khỏi lạc. Người Sài G̣n rảnh ghê ta?
Người ta nói người Sài G̣n thiếu ǵ tiền. Người Sài G̣n chắt bóp từng đồng thôi. Như ở Tô Hiến Thành Quận 10, các y bác sĩ ở gần đó góp tiền lại, đổi ra tiền lẻ 5 ngàn, bỏ vô thùng mica trưng ngoài đường với ḍng chữ: “Nếu bạn gặp khó khăn hăy lấy 3 tờ.” Ba tờ vị chi là 15 ngàn, đủ 1 suất cơm nhỏ cho người cơ nhỡ.
Người Sài G̣n không thiếu tiền. Vậy nên mới có anh Lâm Văn Cuộc, bảo vệ ở quán cà phê trên đường Mạc Thị Bưởi, Quận 1. Thấy ai hư xe hoặc hết xăng anh đều giúp đỡ. Ai lấy tiền ra gửi biếu, anh đều thẳng thừng từ chối và nói: “Khỏi mà!” Xe nào hết xăng th́ anh lấy xăng xe ḿnh chiết ra cho. Những người được cho ai cũng thấy cũng lạ, hỏi sao anh giúp nhiệt t́nh vậy. Anh chỉ đáp: “Trời ơi, tiền bạc ǵ. Xe tôi lúc nào cũng đầy b́nh, cho một chai xăng xị rưỡi, hai xị có đáng là bao”.
Lại có anh Nguyễn Văn Hiếu - 40 tuổi, quê Tiền Giang. Lên Sài G̣n làm bảo vệ cho một cửa hàng trên đường Hoàng Diệu. Sau giờ làm anh ra ngồi vỉa hè và trưng cái bảng lạ đời:
“Có tiền cũng vá, không tiền cũng vá. Đừng ngại, kêu vá liền. 24/24”
“Sài G̣n không thiếu tiền.” nói xuôi hay nói ngược đều được. Bởi nói xuôi th́ rằng Sài G̣n là đầu tàu kinh tế cả nước. Nói ngược là bởi Sài G̣n c̣n rất nhiều phận đời lầm lũi. Nhưng Sài G̣n có cái t́nh, cái t́nh ngu ngơ.
Sài G̣n ấm áp và đẹp đến lạ.
Phải nói là thương quá đi thôi…!!