Ông bạn tới nhà tôi chơi cho biết nhà. Vợ tôi làm ít mồi, mua mấy lon bia cho hai người lai rai.
Người bạn này tôi mới quen. Tính nó sôi nổi, nhanh nhẹn, vui vẻ ḥa đồng, nên tôi cũng thích.
Chúng tôi uống hết mười lon th́ bia hết, nó bảo để nó ra đầu hẻm mua về uống tiếp. Vợ biết tửu lượng của tôi không uống được nữa, nên góp ư: "Hai người uống vậy thôi, để bạn anh c̣n chạy xe về nữa. Để em pha trà, hai anh em ngồi uống nước nói chuyện nhé". Tôi cũng bảo nó, tôi không uống được nữa. Nó có vẻ không vui.
Mấy hôm sau gặp nó ở quán cà phê. Nó vỗ vai tôi, hỏi: "Mày có vẻ sợ vợ nhỉ?". "Sao mày lại hỏi thế?". "Hôm trước nhậu ở nhà mày ấy, vợ nói một câu là mày nghe răm rắp". "Vợ tao có ư tốt mà. Uống nữa sợ mày chạy xe về không an toàn thôi".
"Xời... Tao chúa ghét mấy mụ đàn bà cứ xen vào, khi đàn ông chúng ḿnh nhậu, mất cả hứng". "Vậy à...". "C̣n ǵ nữa. Người như vợ mày, tao thua. Mày nên xem lại vợ mày đi, chán lắm".
Nghe nó nói vậy, tôi cười: "Mày chán th́ tùy mày thôi. C̣n tao th́ vợ nói đúng, là tao nghe. Tao đi trước đây".
Từ đó, tôi không thân thiết với nó nữa. Vắng nó tôi không sao. Nhưng vợ con tôi th́ hàng ngày hàng giờ, tôi luôn cần đến. Tôi phải bảo vệ gia đ́nh của ḿnh...
VietBF@sưu tập