Đi làm chính thức 3 năm rồi, mẹ cũng giục tôi yêu rồi lấy vợ đi, tôi chẳng dám. Vợ con nợ nần. Có vợ rồi lại bị quản lư từng ly từng tư, đổ bao nhiêu tiền xăng cũng phải giải tŕnh, đi uống cốc café cũng phải báo cáo th́ thà chết đi cho xong.
ảnh minh họa
Ngày tôi c̣n sinh viên, bạn bè và nhiều người cứ thắc mắc sao gia đ́nh tôi cũng khá giả mà tôi lại phải đâm đầu đi làm thêm sớm thế? Đúng là đi làm th́ có tiền đấy, nhưng cực khổ trăm bề, lúc bạn bè vui vẻ th́ có khi ḿnh vẫn phải làm. Ngay cả khi ôn thi, nhiều khi cũng không được nghỉ. Trừ những đứa bị áp lực kinh tế đè nặng hay những đứa quá năng nổ ra, c̣n lại chả ai muốn đi làm thêm. Vậy mà tôi đi.
Lư do th́ đơn giản lắm, đi làm tất nhiên là v́ tiền rồi. Mẹ tôi không phải quá kỹ lưỡng với tôi. Quần áo, giày dép, phương tiện, tiêu pha, nh́n chung tôi cần bà vẫn cho. Nhưng mỗi lần xin tiền là mỗi lần phải “giải tŕnh” đầy đủ. V́ sao cần mua? Bao nhiêu? Đă tham khảo giá kỹ lưỡng chưa? Bạn bè đi ăn uống th́ cũng vừa phải thôi, đừng có tụ tập nhiều hư người…
Tôi biết bà cũng v́ lo cho tôi và cũng v́ đồng tiền làm ra không dễ, nhưng tôi cảm thấy khó chịu bó buộc vô cùng. Có lần, v́ muốn mua cái áo khoác mới mà tôi phải lôi cả mấy cái áo cũ ra cho bà kiểm định xem có đúng là quá cũ rồi hay không? Ngay cả tiền học bổng của tôi, bà cũng hỏi tôi chi vào những việc ǵ.
Đi làm rồi, tôi thỏa mái lắm. Muốn tiêu ǵ th́ tiêu, ăn uống thế nào cũng được, sắm sanh cái ǵ không phải cân nhắc quá lâu. Mẹ tôi không c̣n quản lư tôi được nữa. Ôi, tuyệt vời làm sao hai chữ tự do!
Ngày sinh viên, tôi cũng từng yêu, xong rồi chia tay khá nhanh. Lư do là cô ấy cứ hay hỏi tôi: anh đi làm thế, lương tiêu vào những việc ǵ mà hết? Rồi th́ nhắc nhở phải tiêu cái này, cái kia, từng có hoang phí, bừa băi. Tôi bực ḿnh, dù sao cũng là tiền tôi tự làm ra, cô ấy làm ǵ mà quản lư kỹ thế? Giống hệt mẹ tôi, có một người mẹ là đủ rồi mà. Hơn nữa, tôi cần tự do.
Rồi tôi chả muốn yêu ai nữa, ghét cái việc bị quản lư như thế. Đi làm chính thức 3 năm rồi, mẹ cũng giục tôi yêu rồi lấy vợ đi, tôi chẳng dám. Vợ con nợ nần. Có vợ rồi lại bị quản lư từng ly từng tư, đổ bao nhiêu tiền xăng cũng phải giải tŕnh, đi uống cốc café cũng phải báo cáo th́ thà chết đi cho xong. Mẹ tôi bảo, không phải bà vợ nào cũng thế đâu. Thanh niên bây giờ cũng thoải mái lắm, vợ chồng chỉ như góp gạo thổi cơm chung thôi, c̣n tiền ai vẫn người nấy giữ. Tôi chẳng tin.
Đặc biệt là khi đọc chủ đề này, tôi lại càng không tin điều đó. Bà vợ nào cũng muốn nắm chặt hầu bao của chồng cả, không ai muổn rời ra. Tại sao cứ xâm phạm tự do của đàn ông chúng tôi thế? Tôi chẳng dám lấy vợ đâu, vợ có khi c̣n chặt hơn mẹ. Mẹ chỉ hỏi tiền tiêu vào việc ǵ? Vợ có khi hỏi xong lại không cho tiêu. Có cô gái nào không thích chồng phải nộp hết tiền không? Nếu có th́ ới tôi nhé, tôi cần một người vợ như thế cơ!
Theo Afamily