Tôi hỏi anh đang ở đâu, anh c̣n thản nhiên nói đang bận ngồi cà phê với đồng nghiệp.
Có thể nhiều người từng nghe câu “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”. Tôi cũng là một “bà cô” như thế, bởi tôi có ông anh trai hơn ḿnh 6 tuổi. Tuy nhiên tôi không ác đến mức để bị gọi là “giặc bên Ngô”. Tôi có mối quan hệ rất tốt với chị dâu c̣n anh trai mới là người khiến tôi thường xuyên khó chịu.
Ngày xưa bố mẹ kế hoạch hóa nên anh em tôi mới cách nhau từng đó tuổi. Anh lên tiểu học th́ tôi ra đời, anh lên cấp 2 th́ tôi vào tiểu học. Chúng tôi cứ nối tiếp nhau trưởng thành như thế cho đến khi anh cưới vợ có con, c̣n tôi chuyển từ Hà Nội vào Sài G̣n lập nghiệp.
Nhà người khác có anh trai th́ vui, riêng tôi th́ ngán anh ḿnh tận cổ. Nói ghét th́ không hẳn là ghét nhưng anh em tôi không hề hợp tính nhau. Từ bé đến lớn cứ đụng mặt nhau là chúng tôi kèn cựa, bố mẹ ông bà đều bất lực chán chẳng buồn can. Chính v́ “không đội trời chung” được với anh trai nên tôi mới chuyển đi nơi khác sống. Vừa thử thách bản thân, vừa không phải nh́n thấy mặt anh trai khiến tôi khó ở tối ngày.
Ngoài tính hiếu chiến ra anh tôi c̣n vô tâm và nhạt nhẽo. Anh ấy chẳng có một chút tinh tế hay tốt bụng nào. Là anh ruột của ḿnh nhưng tôi chấm anh 2 điểm, bởi thực sự anh ấy chỉ toàn cái xấu thôi. Ưu điểm duy nhất của anh có lẽ chỉ có mỗi gương mặt.
Cả bố mẹ lẫn tôi đều khuyên anh sửa tính nhiều lần rồi mà không được. Anh ấy vừa bẩn vừa lười, giao tiếp kém, hay cục cằn nổi nóng và tiêu hoang nữa. Anh làm nghề thiết kế đồ họa, kiếm kha khá nhưng chả tiết kiệm được xu nào.
Ai cũng nghĩ cái nết như anh tôi th́ “có ma mới thèm lấy”. Vậy mà đùng cái anh tôi cưới vợ, thậm chí cả nhà tôi kinh ngạc khi trông thấy diện mạo chị dâu tương lai. Hóa ra chị ấy là đồng nghiệp của anh, vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo.
Tôi tưởng chị dâu đồng ư cưới anh v́ chấp nhận được hết thói xấu của anh. Nào ngờ đâu chị chẳng hay biết ǵ. Dọn về sống với nhau chị mới phát hiện ra anh tôi ở bẩn, lười đánh răng, 1 tuần tắm 2 lần, và ti tỉ cái kinh khủng khác nữa. Gần như ngày nào chị cũng nhắn tin than thở kể xấu chồng với tôi. Giờ con anh chị đă 2 tuổi, tôi cũng chuyển vào tận Sài G̣n rồi mà hàng ngày vẫn phải nghe 7749 chuyện về anh trai.
Thực ra có một số tật anh tôi đă sửa đổi. Nhưng cơ bản th́ nhiều thói xấu vẫn y nguyên. Đơn cử như cái tính vô tâm càng ngày càng nặng, chị dâu dọa bỏ bao lần anh tôi vẫn không chừa. Để rồi hôm nay xảy ra một biến cố lớn, có vẻ như anh tôi có nguy cơ phải ra ṭa ly dị đến nơi.
Số là sáng nay tôi vừa đến công ty đă nhận một cuộc gọi từ bố. Bố run run nói chị dâu bị tai nạn, một cậu shipper đi ẩu vượt đèn đỏ khiến chiếc ô tô ngược chiều phanh không kịp, đánh lái trượt sang đường đâm thẳng vào đoàn xe đang đứng trong đó có chị dâu tôi. Nghe bảo chị bị kẹp chân, rách đùi, c̣n bị mảnh vỡ từ ô tô văng rách mặt nữa.
Mẹ tôi nhận được điện thoại người đi đường gọi báo xong th́ hoảng hốt chạy ra chỗ con dâu ngay. Bố tôi th́ già rồi nên cũng hơi lúng túng, tôi phải bảo bố b́nh tĩnh để tôi gọi cho anh trai.
B́nh thường anh tôi xuất hiện rơ nhanh mà đúng lúc có sự cố th́ gọi 4 lần anh mới nghe máy. Giọng anh cực ḱ khó chịu với tôi, như kiểu đang bận làm ǵ xong bị tôi làm phiền vậy. Nhưng lúc ấy tôi chẳng hơi đâu mà tính toán với anh, tôi nói nhanh t́nh h́nh chị dâu bị tai nạn và bảo anh đến bệnh viện xem như nào.
Tưởng anh sẽ lo lắng đứng dậy ngay nhưng không, anh hỏi tôi chị bị nặng hay nhẹ. Tôi bảo h́nh như may không găy chân, song cũng bị thương nên mẹ đă chạy đến trước rồi.
Nào ngờ anh trai tôi thủng thẳng đáp câu khiến tôi lạnh đơ cả mặt: “Thế th́ không nặng đến nỗi phải gấp, có chết người đâu mà gọi giục cuống lên”. Hóa ra anh đang bận ngồi uống cà phê với đồng nghiệp, đang buôn chuyện rôm rả nên không muốn đứng lên!
Tôi tức đến nghẹn cả cổ. Là vợ của anh, là mẹ của con anh gặp tai nạn, thế mà anh cứ dửng dưng như không! Nếu chẳng phải v́ ở xa th́ tôi đă chạy đến chỗ chị dâu ngay rồi. Nặng nhẹ ǵ th́ giờ chị cũng cần người thân bên cạnh. Thế mà anh dội gáo nước lạnh vào ḷng tôi, khiến tôi cảm thấy thất vọng vô cùng.
Biết tính anh ḿnh nên tôi chẳng thèm nói thêm câu nào nữa. Tôi vội gọi cho chị dâu xem t́nh h́nh như nào, sốt ruột đợi đến 5-7 cuộc chị mới nghe máy. Biết chồng không tới nên chị chỉ cười rồi cúp máy.
Một lát sau băng bó xong th́ mẹ tôi chở chị dâu về nhà. Chị nhắn cho tôi mấy ḍng khiến nước mắt tôi cứ trào ra như suối.
“Hôn nhân giống như một đôi giày. Nếu cả đời khó chịu v́ một đôi giày không vừa chân, chấp nhận sứt sẹo chảy máu đau đớn bực ḿnh để giữ giày lại, th́ thà quẳng nó đi kiếm đôi khác c̣n hơn. Không th́ đi chân trần tự do, đâu có ai chết v́ đi chân đất. Phải không em?”.
Tôi biết chị dâu nói vậy nghĩa là sự thờ ơ của anh trai ḿnh hôm nay đă chạm đến giới hạn cuối cùng của chị rồi. Có lẽ chị không muốn tiếp tục sống cùng anh ấy nữa. Không dưới chục lần chị bảo sẽ ly hôn, chắc lần này chị sẽ làm thật. Tôi chẳng c̣n từ nào để biện minh giúp anh trai nữa. Nghĩ đi nghĩ lại th́ người không biết trân trọng gia đ́nh như anh ấy sống một ḿnh chắc sẽ hợp hơn…