Câu chuyện bắt đầu từ cặp vợ chồng già hiếm muộn ở Giang Tây (Trung Quốc), ông Vạn và bà Hoàng luôn khao khát có con. Dẫu vậy, dù đă thử nhiều cách nhưng bà vẫn không thể mang bầu.
Năm 1986, trong một lần đi dạo, họ phát hiện một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi bên lề đường. Quyết định nhận nuôi đứa trẻ, hai người đặt tên con là Tiểu Vạn và vỗ về bé bằng tất cả t́nh yêu thương của người làm cha, làm mẹ.
Để chăm lo cho Tiểu Vạn, vợ chồng ông bà Vạn đă không ngại vất vả làm lụng. Bà Hoàng tỉ mỉ may từng chiếc áo, chăm lo từng bữa ăn cho con gái.
T́nh yêu thương và sự tận tâm của họ đă giúp Tiểu Vạn lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoăn. Tuy nhiên, trong thâm tâm, Tiểu Vạn luôn canh cánh về lai lịch thật sự của ḿnh. Từ những lời trêu chọc của bạn bè, những bức ảnh thời thơ ấu thiếu vắng, cô bé bắt đầu nghi ngờ bản thân không phải con ruột của bố mẹ.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Tiểu Vạn chưa thể xác định được liệu cô có phải con nuôi hay không. Hơn nữa, cha mẹ hiện tại vẫn yêu thương cô nên cô chưa bao giờ đề cập đến những vấn đề này trước mặt ông bà.
Năm 18 tuổi, Tiểu Vạn kết hôn. Ông bà Vạn không chỉ lo liệu chu toàn cho đám cưới mà c̣n tặng con gái và con rể một căn nhà để ổn định cuộc sống. Dù không phải con ruột, họ luôn dành cho Tiểu Vạn t́nh yêu thương và sự quan tâm như con đẻ.
Thời gian trôi qua, biến cố ập đến. Năm 2004, ông Vạn qua đời. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông nói sự thật với con rằng cô không phải con đẻ của họ. Ông vẫn không quên dặn ḍ con gái phải hiếu thuận với mẹ. Tiểu Vạn đă ở bên cạnh chăm sóc, an ủi bà Hoàng, thường xuyên đưa bà đi khám chữa bệnh, mua thuốc bổ. Cảm động trước tấm ḷng của con gái, bà Hoàng đă quyết định sang tên căn nhà 2 tầng trị giá 800.000 NDT (khoảng 2,8 tỷ đồng) cho Tiểu Vạn.
Tưởng chừng như cuộc sống êm đềm cứ thế tiếp diễn, sóng gió lại một lần nữa nổi lên. Trong lúc mở cửa hàng kinh doanh quần áo, Tiểu Vạn t́nh cờ gặp lại mẹ ruột và chị gái thất lạc. Bà thú nhận với cô khi đó do bà lầm lỡ nên có bầu. Sợ người ngoài dị nghị, cũng chưa đủ khả năng nuôi con nên bà buộc phải bỏ cô lại.
Suy cho cùng, t́nh máu mủ vẫn được đặt lên trên hết. Tiểu Vạn tha thứ cho mẹ đẻ. Niềm vui đoàn tụ chưa được bao lâu th́ mâu thuẫn giữa cô và mẹ nuôi bắt đầu nảy sinh.
Ban đầu, Tiểu Vạn giấu kín mối quan hệ với gia đ́nh ruột thịt. Tuy nhiên, bà Hoàng đă phát hiện ra sự thật và ra sức ngăn cản con gái qua lại với họ. Bà không thể chấp nhận việc đứa con gái mà ḿnh hết ḷng yêu thương lại muốn quay về với người mẹ đă nhẫn tâm bỏ rơi nó.
Bất chấp sự phản đối của mẹ nuôi, Tiểu Vạn vẫn tiếp tục duy tŕ mối quan hệ với gia đ́nh ruột thịt. Cô chuyển đến sống gần mẹ và chị gái, đồng thời ít về thăm nom mẹ nuôi hơn. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi bà Hoàng phát hiện Tiểu Vạn tham dự lễ nhận tổ tông của gia đ́nh ruột thịt.
Quá đau ḷng và phẫn uất, bà Hoàng quyết định đ̣i Tiểu Vạn bồi thường 2 triệu NDT (khoảng 7 tỷ đồng). Bà cho rằng bản thân đă dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc Tiểu Vạn, nay cô quay lưng với ḿnh để chạy theo tiếng gọi của máu mủ là điều không thể chấp nhận được.
Trước lời đề nghị của mẹ nuôi, Tiểu Vạn một mực từ chối. Cô cho rằng bản thân không có đủ khả năng chi trả số tiền lớn như vậy. Hơn nữa, việc cắt đứt t́nh cảm mẹ con sau 20 năm gắn bó là điều cô không bao giờ mong muốn.
Sau khi lắng nghe câu chuyện từ hai phía, mọi người đă giúp bà Hoàng và Tiểu Vạn hóa giải mâu thuẫn. Cuối cùng, bà Hoàng đồng ư rút lại yêu cầu bồi thường với điều kiện Tiểu Vạn phải hạn chế tiếp xúc với gia đ́nh ruột thịt và dành nhiều thời gian hơn cho bà.
Câu chuyện khép lại với cái kết có hậu, tuy nhiên, dư âm của nó vẫn c̣n đọng lại trong ḷng khán giả nhiều suy ngẫm. Liệu Tiểu Vạn có thực hiện được lời hứa với mẹ nuôi hay không? Liệu t́nh cảm gia đ́nh có thể hàn gắn sau những tổn thương? Câu trả lời xin được dành cho thời gian.
VietBF@ sưu tập