Nh́n thấy căn nhà nhỏ bé và h́nh ảnh bạn trai cũ, một thân thể đă bị tàn phế, tôi không ngần ngại mỉa mai.
Tám năm trước, tôi từng có một mối t́nh sâu đậm với một người bạn học tên là Thắng. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đă lên kế hoạch làm việc và kết hôn sau vài năm. Mối t́nh của chúng tôi đang thăng hoa th́ Thắng lại lăng nhăng với một người con gái khác trong một chuyến công tác.
Tôi vẫn nhớ rơ ngày ấy, khi Thắng gọi điện cho tôi và nói:
"Anh đă làm cho đồng nghiệp có thai. Gia đ́nh cô ấy ép buộc anh phải cưới, nếu không sẽ tố cáo cho công ty và anh bị sa thải. Tôi không thể lấy em làm vợ, anh hối hận lắm và mong em tha thứ, đừng bao giờ gặp lại anh nữa".
Tức giận v́ sự phản bội của người yêu, tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh và đốt hết những tấm ảnh chụp chung của chúng tôi. Cùng năm đó, tôi kết hôn với một người đàn ông lớn hơn tôi mười tuổi, chỉ để dằn vặt Thắng. Dù không có anh, tôi vẫn sống tốt đẹp.
Nhưng sự căm hận càng lớn, tôi lại càng nhớ và luôn mong ngóng một ngày gặp lại Thắng. Suốt nhiều năm qua, tôi thường xuyên tham dự các buổi họp lớp đại học, hy vọng có thể nghe thấy tin tức về người yêu cũ. Nhưng hiện tại, tôi không biết anh ấy đang ở đâu và ra sao.
Sự kiên tŕ của tôi cuối cùng cũng được đền đáp. Hai tuần trước, trường tôi tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm thành lập, và hầu hết các bạn cùng lớp của tôi đă về tham dự. Chỉ có Thắng là vắng mặt. Một người bạn cho biết rằng Thắng đă gặp tai nạn và hiện tại phải dùng xe lăn, không thể tham dự buổi tụ họp.
Cả lớp quyết định quyên góp tiền để đi thăm Thắng và chọn tôi làm đại diện. Khi có địa chỉ nơi Thắng đang sống, tôi đă đến thăm anh ấy.
Khi gặp nhau, chúng tôi mất một lúc để t́m từ ngữ phù hợp để tṛ chuyện. Nh́n ngôi nhà tạm bợ và thân thể tàn phế của Thắng, tôi lặng lẽ nói mỉa mai:
"Anh đă bỏ rơi tôi để lấy một người phụ nữ khác, nghĩ rằng sẽ sống sung sướng hơn, nhưng bây giờ đây, quả báo đă đến quá nhanh. Bây giờ thân phận tàn phế, sống trong căn nhà cũ kỹ như thế này. Vậy vợ con của anh đâu? Có khi nào cô ấy bỏ đi v́ chồng không c̣n làm được ǵ nữa không? Đúng là cái kết xứng đáng cho người đàn ông thiếu chung thủy."
Những lời mỉa mai của tôi không khiến Thắng tức giận, anh ấy vẫn b́nh thản rót nước cho khách. Trong lúc quan sát xung quanh, tôi để ư thấy một bức ảnh của tôi và Thắng treo trên tường. Tôi ngạc nhiên hỏi:
"Anh treo ảnh của bạn gái cũ lên tường như thế này, vợ anh không ghen à? À, tôi đoán đúng rồi, có lẽ khi anh bị tàn phế, cô ấy đă rời bỏ anh phải không?"
Thắng cười đau khổ và nói:
"Người tàn tật như tôi, ai mà dám lấy làm chồng?"
Lời nói của Thắng khiến tôi giật ḿnh, và tôi hỏi anh từ khi nào anh bị tai nạn. Anh cúi đầu trả lời:
"Chính là ngày tôi nói lời chia tay với em. V́ không muốn em phải chịu đựng, nên tôi đă bịa chuyện có người khác để em ghét và rời bỏ tôi."
Những lời Thắng nói khiến tôi đau ḷng, và tôi ôm anh mà khóc lóc. Tôi trách anh:
"Tại sao anh lại luôn chỉ suy nghĩ cho em? Trong suốt 8 năm qua, anh sống một ḿnh với thân thể tàn phế, c̣n tôi lại luôn căm hận anh v́ sự phản bội."
Tôi khóc nhiều và ngất lịm mà không biết làm sao. Khi tỉnh dậy, tôi đă t́m thấy ḿnh đang nằm trên giường.
Thắng nói rằng anh luôn nhớ đến tôi suốt những năm qua và luôn mong muốn biết tin tức về tôi. Thấy tôi có cuộc sống hạnh phúc, anh rất vui mừng và khuyên tôi hăy quên đi anh để bảo vệ hạnh phúc gia đ́nh.
Người đàn ông mà tôi yêu thương hết ḷng, đă tự nguyện chia tay để tôi có cuộc sống tốt đẹp, làm sao tôi có thể quên được? Tôi đang sống trong hạnh phúc gia đ́nh, trong khi anh th́ cô đơn một ḿnh trong căn nhà cũ kỹ. Tôi rất đau ḷng và không biết phải giúp anh như thế nào nữa.
VietBF@ sưu tập
|