Ngày xửa ngày xưa, từ cái thuở con người chưa biết mặc áo quần. Có một người đàn ông tên là Nhồi Máu Cơ Tay. Hễ anh ta gặp bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn boóp vếu một vài phát. Sinh lăo bệnh tử, ai ai cũng phải trải qua. Tất nhiên là anh ta cũng không ngoại lệ. Cái ngày Nhồi Máu Cơ Tay xuống âm phủ và ra mắt Diêm Vương, ngài quát:
- Tao thấy bên hội phụ nữ họ tố giác mày lắm đấy, v́ khi ở trên dương trần mày thường xuyên boóp vếu họ. Trước khi cho mày đi đầu thai, mày có thanh minh bào chữa hay nguyện vọng ǵ không?
Nhồi Máu Cơ Tay sụt sùi:
- Dạ thưa Diêm Vương, họ tố giác như thế là hoàn toàn đúng ạ. Nhưng cớ sự như thế cũng do họ một phần, ai bảo họ cứ phơi vếu ra như thế, bố ai mà chịu được ạ.
Ngẫm nghĩ một lát, Diêm Vương ôn tồn nói:
- Nghe mày nói cũng có lư, cứ hơ hớ ra như thế, gặp tao th́ tao cũng boóp. Mà theo như đơn họ tố giác th́ cũng có một số chị em khó chịu, nhưng đa số là thinh thích, thấy thế tao cũng mừng.
Thôi, để thuận cho sở thích của mày và thể theo nguyện vọng bên Hội phụ nữ đề đạt, tao sẽ cho mày chuyển kiếp thành cái Áo Ngực, suốt ngày mày sẽ được ôm ấp cái mày thích, mà phụ nữ họ cũng được toại nguyện. Thi thoảng một tuần tao sẽ vi hành vài ngày, tao sẽ nhập vào mày để… làm ǵ th́ mày cũng hiểu rồi đó.
Nghe vậy Nhồi Máu Cơ Tay lạy tạ Diêm Vương như bố củi:
- Đa tạ Diêm Vương, ngài quả là anh minh, hiểu ḷng thảo dân như ḷng ḿnh luôn ạ.
Diêm Vương liền vuốt râu, cười khà khà:
- Th́ tao cũng là đàn ông mà lỵ, tao tính cũng có lợi cho đôi bên thôi!
…Và Áo Ngực có mặt ở dương trần từ dạo ấy!
VietBF@sưu tập