Trời mưa nặng hạt, tôi đội nón ra đổ rác ... Cánh cửa cổng vừa mở, tôi giật ḿnh v́ trước cổng dưới ṿm cây là một người đàn bà ngồi co ro với chiếc túi để kế bên. Nh́n kỹ, là bà ở nhà bên kia đường, đối diện nhà tôi.
_ Sao bà lại ngồi đây, sao không vào nhà. Cô chú ấy, tôi vừa gặp chiều nay mà?
_ Nó không mở cửa cho tôi bà ạ, tôi ngồi chờ thằng cháu ngoại về rồi cùng vào, sáng mai tôi về dưới nhà với con dâu và cháu nội, chứ giờ này đâu có xe. Tôi khổ lắm bà ơi !
Tôi mới bà vào nhà, rót cho bà tách trà nóng. Bà cầm ly nước mà tay cứ run bần bật. Bà khóc tức tưởi !
Rồi với giọng khàn đặc ngắt quăng, bà kể tôi nghe câu chuyện của bà :
_ Sáng nay, cháu nội tôi từ dưới quê lên để t́m việc làm thêm trong thời gian nghỉ hè, ba nó mất rồi, nó là anh lớn trong nhà nên muốn đỡ đần cho mẹ nó. Con dâu tôi đang mang trọng bệnh, tội nghiệp nó lắm bà ạ. Lâu nay, con gái nhờ tôi giúp đỡ v́ chúng mở cửa hàng bán vật liệu xây dựng, không ai lo lắng nhà cửa. Tôi đồng ư v́ con dâu nó bảo :" Mẹ lên phụ cho cô ấy cũng tốt, ở dưới này con lo được mà mẹ." Thế là tôi lên đây, việc ǵ cũng đến tay, thể mà thằng rể, nó cứ nghĩ là tôi không làm được ǵ chỉ là kiểm cớ để ở lại trên này. Trưa, chúng về ăn cơm, thằng rể nó bảo mất đâu 2 triệu đồng, nó thu tiền hàng về đây đủ, cất trong hộc bàn trang điểm trong pḥng ngủ vợ chồng, nó khẳng định là tôi lấy cho thằng cháu nội, nó bảo; "không lấy sao đi nhanh vậy ? " Mà cháu nội tôi đến một lúc, đưa đồ ăn mẹ nó làm gửi cho tôi thôi là đi ngay. Con gái của tôi c̣n hùa theo chồng nó, nó xỉa xói và nói những câu làm tôi đau ḷng lắm. Con gái tôi c̣n bảo : " Me về quê đi, đây không chứa chấp người gian dối ". Nhưng, tôi biết là không có sự mất mát nào cả, mà chúng nó kiếm chuyện đuổi tôi, tôi không cam tâm.Mấy lâu nay, vợ chồng nó có chuyện ǵ mà th́ thầm th́ thụt hoài ... Mà bà ơi, mảnh vườn nó bắt chia ba ngay khi anh trai nó mất, nó sợ chị dâu chiếm .Nó bán luôn cho người ta rồi. thế là phần tôi nó lấy, nó tuyên bố với con dâu tôi là lo cho tôi đến khi mất. Vậy mà ...
Tôi đă hiểu !
Tôi bước qua đường , sang gọi cửa nhà con gái bà, nó nhanh nhảu :
- Con chào cô, mẹ con về quê rồi ạ, bà bảo nhớ các cháu quá. Vợ chồng con không cản nổi. Người già thích ở quê hơn, phải không cô ?
Đến mức này, chịu không nổi ,tôi nói :
- Mưa gió vậy , mà cô chú vẫn để bà về một ḿnh sao ?
Thằng rể, ló đầu ra :
- Cháu chở ra xe, bà lên xe, cháu mới về, cô ạ !
Bà đứng sau lưng tôi, tự lúc nào :
- Thôi ... đủ rồi !
Hai vợ chồng bất ngờ, đứng như trời trồng !
P/s : Bà sẽ về quê, rời xa căn nhà cô con gái tham lam bất hiếu đó. Tôi tin rằng bà sẽ vui vẻ trở lại khi sống trong t́nh thương của con dâu và các cháu nội của ḿnh.
Tôi có ḷng tin như thế !
VietBF@sưu tập