Gần cuối buổi lễ, vị Mục sư hỏi, "Có bao nhiêu người trong số các bạn đă tha thứ cho kẻ thù của ḿnh?" Khoảng 80% giáo dân giơ tay. Vị Mục sư lặp lại câu hỏi. Lần này, mọi người đều dơ tay—ngoại trừ một bà cụ nhỏ bé. "Bà kia ơi?" vị Mục sư hỏi. "Bà không sẵn ḷng tha thứ cho kẻ thù của ḿnh sao?"
Với một nụ cười hiền hậu, bà trả lời, "Tôi không có kẻ thù nào cả."
"Bà à, điều đó thật là khác thường. Bà bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chín mươi tám," bà tự hào trả lời.
Vị Mục sư ṭ ṃ nói, "Ồ, thưa bà, xin bà vui ḷng xuống phía trước đây và kể cho chúng tôi nghe làm thế nào mà một người có thể sống đến chín mươi tám tuổi mà không có một kẻ thù nào trên đời?"
Bà cụ chậm răi bước xuống lối đi, đối diện với hội chúng, và nói, "Những kẻ thù của tôi chết cả rồi."
VietBF@sưu tập