Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài mười hai năm, với niềm tin và t́nh yêu chân thành, cùng nuôi dưỡng các con lên người. Thế nhưng, giấc mơ về một cuộc hôn nhân hạnh phúc đă tan vỡ khi tôi phát hiện ra chồng ḿnh ngoại t́nh. Lúc đó tôi như phát điên, nh́n bức ảnh cưới mà tôi tự cười chính bản thân ḿnh, cười cho một t́nh yêu, cười cho niềm tin bị chà đạp bị phản bội.
Nỗi đau khi biết được sự thật khiến tôi suy sụp. Tôi đă từng muốn lao vào người kia, muốn xé rách bức màn giả tạo ấy, nhưng rồi tôi nhận ra ḿnh không thể làm điều đó. Tôi không thể trở thành người mà tôi ghét bỏ. Cuối cùng, tôi chỉ biết khóc, những giọt nước mắt tuyệt vọng v́ người chồng phản bội .
Tôi ghét cái cách anh ta vẫn gọi tôi là “vợ ơi” như không có ǵ xảy ra, từng cái chạm của anh ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi không phải người mắc bệnh sạch sẽ nhưng thực sự tôi cảm thấy rất bẩn.
Người đàn ông mà tôi từng yêu thương giờ đây chỉ làm tôi thấy khinh bỉ và thất vọng. Tôi không thể để con trai nhỏ của ḿnh phải lớn lên và học cách trở thành một người đàn ông như vậy. Tôi cũng không muốn con gái thấy mẹ của chúng hàng ngày cơm chan nước mắt , liệu con bé có thể trưởng thành b́nh thường như bao đứa trẻ khác. Liệu sau này khi đă trưởng thành nó có thể tin tưởng vào người đàn ông tương lai sau này sẽ là chồng của nó ???
Với ḷng đầy căm hận và thất vọng, tôi đă quyết định dọn dẹp đồ đạc của ba mẹ con và chuyển ra ngoài sống. Khi đó thực sự là tôi chưa hạ quyết tâm để ly hôn. Tôi chỉ muốn yên tĩnh để xuy nghĩ có lên tiếp tục hay là lựa chọn tha thứ.
Nhưng thay v́ hối lỗi, anh ta lại càng lộ liễu hơn với mối quan hệ mới, sống nhởn nhơ không mảy may nghĩ đến các con. Cô bồ nhí lúc này cũng đă có thai , kết quả của cuộc t́nh vụng trộm.
C̣n bản thân tôi lúc này th́ ngược lại, luôn bị dày ṿ, bất an, stress và căm hận kẻ bội bạc, cứ nh́n con tôi lại nhớ đến anh ta, lại khiến tôi khó chịu nhiều khi không kiềm chế được mà tôi c̣n mắng cả con trút giận lên đầu bọn trẻ nghĩ lại cảm thấy ḿnh thật ngu ngốc.Tôi c̣n từng dại dột nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống đầy đau khổ tuyệt vọng này nhưng vào khoảnh khắc ở giữa cánh cửa sinh tử tôi nhận ra ḿnh đă sai nếu tôi chết rồi các con tôi phải làm sao? Bố mẹ tôi sẽ thế nào???
Rồi một ngày , trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, tôi tự hỏi ḿnh: “Tại sao ḿnh phải sống khổ sở v́ lỗi lầm của người khác?”.Và tôi đă chọn buông tay .
Sau tất cả...Tôi nhận ra rằng biến cố đến là thử sự mạnh mẽ và ḷng bao dung của ḿnh. Tha thứ cho lỗi lầm của người khác kể cả khi không thể níu kéo họ bên cạnh ḿnh được nữa mà tâm ḿnh vẫn được thanh thản , b́nh yên bên các con...
Và hiện tại tôi là một bà mẹ đơn thân ...Một người mạnh mẽ với trái tim đầy vết thương và nỗi đau bị phản bội ...
VietBF@sưu tập