Đầu năm nay. Tôi có "bảo bọc" thêm một đứa cháu trai bên ngoại (gọi bằng cậu) lên Sài G̣n lập nghiệp. Ban đầu cháu nó được làm bảo vệ ca ngày ở một vựa gạo khá lớn (chủ vựa là bạn tôi). Sau mấy tháng thử việc, ngó gị ngó cẳng gáo chọi (ráo trọi), chủ vựa giữ lại làm luôn ca đêm. Ăn uống, ngủ nghỉ, chỗ ở ... cháu được chủ bao hết. Lương tháng đều đều không thiếu, có tháng c̣n được dấm dúi thêm. Hỏi chủ vựa sao mầy chơi đẹp với cháu tao vậy ? Bạn tôi cười ranh mănh " ... v́ nó y chang mày ngày xưa ... ngày xưa mày đối với tao như thế nào, th́ giờ em cháu mày ... cũng sẽ được tao đăi như thế !"
Hồi c̣n dưới quê. Cháu học chữ không giỏi hay ngủ gục trong giờ học nên bị mời phụ huynh lên riết. Tía Má nó khi canh tác lúa nước, lúc trồng dưa hấu, lúc lại trồng thanh long. Suốt ngày cắm mặt xuống đất - ngửa lưng lên trời, có thời gian đâu mà lo cho con cái. Tôi nhớ hoài cú điện thoại buổi chiều đầu năm đó. Má nó (chị họ tôi) gọi lên nhưng lại nghe tiếng cháu trong đó :
- Alô. Dạ. Cậu Minh !
- Ừa. Ủa ? Sao điện thoại má mày ... mà mày nghe máy ?
- Dạ. Con lén lấy ...
- Tự sao lại phải lén ?
- Dạ. V́ con không muốn Tía Má phải lo lắng cho con nữa, cậu Minh !
- Lo cái ǵ ? Mày nói cậu nghe.
- Dạ Cậu. Lo ăn, lo học, lo đủ thứ "trên trần nhà dưới cầu tiêu" ... !
- Vậy bi giờ ... mày muốn ǵ ?
- Dạ. Con muốn lên Thành sống với cậu. Con muốn đi làm ... cậu Minh ơi !
- Năm nay mày bao nhiêu tuổi g̣i (rồi) ?
- Dạ. Con mừ sáu tuổi (16) cậu Minh.
- Tía Má mày th́ sao ? Mày có hỏi ư kiến của ảnh chỉ chưa ?
- Dạ. Tía Má ... Tía Má ... Tía Má đi mần dưa hấu ngót cả tháng hổng có d́a (về) với con rồi cậu. (cháu ngập ngừng như muốn khóc).
Tôi xuống ư, chốt hạ câu chót :
- Rồi. Cuối từng (cuối tuần) tao d́a dưới chở mày lên !
- Dạ. Khỏi cần cậu. Con tự bắt xe đ̣ lên.
- Ừa. Muốn làm sao th́ làm.
Bụpppppppppp
Tôi cúp máy khi nhớ ḿnh c̣n cả đống công việc trước mắt. Vừa làm đầu tôi vừa nghĩ tới chuyện của cháu. Cháu tôi tuy ở dưới quê thiệt ... điều kiện học hành khó khăn thiệt ... không nhận được sự gần gũi chăm sóc từ tía má thiệt ... nhưng trong câu nói lúc nào cũng (1 chữ dạ, 2 chữ dạ) không hỗn xược bao giờ. Tôi rất khoái thằng nhỏ này !!!
Đêm đó. Về tới nhà. Cơm nước xong xuôi. Tôi lùa hai đứa nhỏ ngồi vào bàn học, xong lại ùa đi ngủ. Vừa ịch mông xuống ghế trong pḥng làm việc th́ chuông nhà có người bấm. Ngó đồng hồ đă gần mừ một giờ (23h00 đêm). Tôi đi mở cửa trong sự thận trọng. Dưới ánh đèn đường vàng choẹt ngoài kia. Tôi thấy thằng cháu tội nghiệp của ḿnh đang đứng thất thần.
- Dạ. Con chào cậu Minh ! (cháu khoanh tay cúi đầu).
- Trờiiiiii ! Ông nội mẹ tui. Mày lên thiệt hả con ?
- Dạ. Xe đ̣ thả xuống tại ṿng xoay Mỹ Thủy (cách nhà tôi 5 cây số). Con đi bộ vào đây theo trí nhớ.
Nh́n bộ đồ bạc thếch, gương mặt bơ phờ và cơ thể đang run bần bật lên v́ đói bụng ... tôi chịu hết nổi !!! Ngay lập tức tôi "lôi đầu" nó vào nhà. Nghe tiếng động. Mẹ tôi, vợ tôi lần lượt bước xuống nhà. Và hai người đàn bà quan trọng nhứt trong đời tôi lần lượt ... ôm lấy cháu khóc ̣a !!! Tôi bấm điện thoại gọi ngay d́a (về) dưới cho ảnh chỉ (tía má nó). Ông bà phù hộ khi tía nó bắt máy :
- Alô. Ủa. Anh !!! Thằng con trai anh ... nó lên tới nhà em rồi nè.
- Ừa. Rồi sao ?
- Sao trăng mẹ ǵ ... sao ông bà để nó đi từ Bến Tre lên mà không c̣n một cắc (một ngàn) trong túi ?
- Đâu có ai đủi (đuổi) nó đi ! Tự nó không ở được dưới quê thôi.
- Mẹeeeeeeeeee (tôi bực quá). Ông bà nói về con ḿnh mà cứ dửng dưng như nói về người dưng nước lả vậy ?
Tới lượt bả chụp lấy điện thoại và "thông tri" với tôi :
- Nhắm ... nhắm nuôi nổi th́ nuôi ! Không th́ đá đít nó ra đường cũng được ... được được ...
Bụpppppppppppppp pp
Tôi nóng máo (máu) gà, cúp luôn không cho bả nói nữa. Mẹ kiếp ! Đứt ruột đẻ ra thằng nhỏ mà nói chuyện "phủi lơ". Coi tức cành hông không chứ ? Tôi cúp máy nhanh phần v́ bực ổng bả, phần v́ không muốn cháu nghe được những lời bạc bẽo đó. Nhưng tôi làm không kịp !!! Cháu tôi một tay xúc cơm ăn, một tay dụi dụi con mắt đă đỏ hoe ...
---
Ngồi cafe với chủ vựa gạo trong một buổi sáng cuối từng (tuần). Bạn tôi gợi chuyện :
- Minh.
- Ǵiiiii ? (Tôi hóm hỉnh)
- Công nhận ... công nhận không (cơng rắn cắn gà nhà) nghen mậy !
- Nói ǵ ... nói ǵ nghe "điếc con rái" vậy Ông Chủ ? (tôi khoái chí)
- Ḱa. Nh́n đi !
Theo hướng mắt của bạn, tôi thấy cháu đang "tả xung hữu đột" ngoài kia. Tuy là làm bảo vệ nhưng cháu đă "thạo việc" và có thể quán xuyến tất cả. Điều phối xe vào xe ra, lên xuống gạo thế nào, gạo nào chất ở đâu ở đâu, xuất lẻ xuất sỉ ra sao cháu đều rành sáu câu. Bạn tôi từ đó phẻ re (khỏe re) chỉ ngồi tính toán sổ sách và đếm tiền. Lương hàng tháng cháu chỉ xin dằn túi triệu đồng (1.000.000 VND) c̣n lại nó gửi tôi hết. Mỗi lần tới tháng cầm tiền qua nhà tôi, nó đều rưng rức :
- Cậu Minh ... cậu ... con gửi cậu lương tháng này ... cậu muốn làm ǵ th́ làm !!!
Muốn làm ǵ th́ làm - tức là gửi về quê cho tía má nó giúp nó. Thằng quỷ nhỏ ! Cơn giận vẫn c̣n vẹn nguyên trong người nhưng nó vẫn là một đứa có Hiếu. Mẹ tôi giữ cháu ở lại ăn cơm với cả nhà, mẹ thương cháu lắm cứ ngồi vuốt tóc, bóp tay bóp chân cho nó riết. Tầm rất khuya nó mới (khoanh tay, cúi đầu) xin được về chỗ làm đặng c̣n giữ kho. Cháu đi khuất xa. Tôi mới hai tay đưa lương của nó cho Mẹ. Mừ lần (10 lần) đúng mừ lần. Mẹ tôi đều ôm mặt khóc nức nở ??? Mẹ lôi cái hộp thiếc trên đầu giường xuống mở ra, bên trong là rất nhiều những sấp tiền được kẹp ngay ngắn trong những tờ giấy học tṛ 5 ô li.
* Tiền tháng giêng ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng hai ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng ba ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng tư ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng năm, tháng sáu, tháng bảy ... Tía Má gửi nuôi con.
Tháng nào dưới quê tía má nó cũng "cậy người" chuyển lên cho tôi đặng nuôi nó. Lần nào ảnh chỉ cũng nhắn gọn lỏn một câu "MUỐN LÀM G̀ TH̀ LÀM". Hai bên cùng quan tâm nhau, cùng nhớ thương nhau, cùng nghĩ cho nhau. Nhưng tại sao không bên nào chịu lên tiếng trước ? Có phải cái dở nhứt của người ḿnh chính là ở điểm này ...
Cuối tháng 8. Bạn tôi mở thêm một chi nhánh mới trên Tây Nguyên. Đương nhiên cháu lập tức được trọng dụng. Cháu được điều chuyển lên làm cửa hàng trưởng trên ấy. Việc kế toán - bạn đă sắp xếp con gái của bạn theo lên đó quán xuyến. Cháu tôi chỉ việc làm tốt những ǵ mà nó (đă và đang làm) rất tốt dưới này. Trước ngày khởi hành hai tuần. Tôi nhắn với bạn cho cháu nghỉ xả hơi. Vợ chồng tôi đi mua vài bộ quần áo mới, mấy cây thuốc lá, lốc dầu ăn Tường An, hai chục kí đường cát trắng .v.v....
Cháu tôi bước vào tới pḥng khách và gọi lớn :
- Cậuuuuuu Minh ơi ! Bàaaaa Hai (mẹ tôi) ơi ! Con tới rồi nè.
Tôi không đủ dũng khí bước ra trước nên mẹ thay tôi làm điều đó. Mẹ b́nh thản bước ra ngoắc ngoắc cháu lại gần. Cả hai cùng ngồi xuống bộ bàn ghế được kê trước mặt. Mẹ vuốt vuốt mái tóc, mẹ nắn nắn tay chân cháu rồi nhẹ nhàng nói.
- Con à. Trước lúc con đi Tây Nguyên. Bà Hai có thứ muốn cho con coi.
- Dạ. Bà Hai. Bà cho con coi cái ... cái ǵ vậy ... vậy ...
---
Không để cháu dứt lời. Mẹ mở cái hộp thiếc ra bên trong là rất nhiều những sấp tiền được kẹp ngay ngắn trong những tờ giấy học tṛ 5 ô li.
* Tiền tháng giêng ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng hai ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng ba ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng tư ... Tía Má gửi nuôi con.
* Tiền tháng năm, tháng sáu, tháng bảy ... Tía Má gửi nuôi con.
Cháu tôi ngây người, ngă lưng ra thành ghế không cử động. Vài phút sau nước mắt nó từ đâu ứa ra giàn giụa. Nó ngước cặp mắt nhạt nḥe nước mắt lên nh́n tôi như hỏi ư. Tôi gật đầu xác nhận. Đẩy bịch quà to bự (vài bộ quần áo mới, mấy cây thuốc lá, lốc dầu ăn Tường An, hai chục kí đường cát trắng .v.v....) về phía nó. Tôi cố gắng lắm để nói cho trọn một câu : ... về đi ... về thăm tía má trước lúc lên đó và trước khi quá muộn !!!
***
Bến Tre.
Anh Chị ... ráng đợi con ḿnh về .
VietBF@sưu tập