Lúc ở nhà vợ cũng là cô giáo
Hắn ôm một bó hoa to và đẹp rực rỡ, núp sẵn sau cánh cửa, đợi lúc vợ bước vào, hắn lao ra, đặt bó hoa vào tay vợ khiến vợ lặng người đi v́ sung sướng, bất ngờ…
– Tặng em nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11- giọng hắn nghẹn ngào đầy vẻ biết ơn.
– Ô! Nhưng em có phải giáo viên đâu? – Vợ ngạc nhiên.
– Em không phải giáo viên, nhưng em lại là cô giáo vĩ đại của cuộc đời anh. Nhớ hồi đầu mới lấy nhau, anh c̣n ngu ngơ quen kiểu sống tự do được bố mẹ nuông chiều, em đă phải chửi mắng, đánh đập anh rất nhiều để anh có ngày hôm nay, để anh giác ngộ ra chân lư rằng: có vợ rồi ra đường không được quyền ngắm gái, hết giờ làm phải về nhà ngay, không được phép lang thang; vợ kêu cái áo của vợ nhăn th́ phải tự biết cầm đi mà là cho phẳng; vợ kêu đói bụng th́ phải tự biết xách nồi đi vo gạo thổi cơm; nghe tin Apple chuẩn bị ra phiên bản mới của iPhone th́ cũng phải tự biết điều mà âm thầm đặt hàng cho vợ; đúng ngày là phải nộp lương, không để vợ phải giục nhiều, kể cả công ty chậm lương cũng phải tự đi vay bạn bè mà giao đúng ngày cho vợ; vợ kêu mỏi người là phải lập tức chạy vào mà xoa bóp, hỏi han; đang nằm giường mà đột nhiên vợ cởi áo ra tức là vợ đang hứng, đang có nhu cầu, những lúc như thế, dù có đang dở tay rửa bát, quét nhà hay cọ rửa bồn cầu, th́ cùng phải vứt đó chạy vào mà đáp ứng… Đó là những kiến thức quư báu mà không trường lớp nào có thể dạy được đâu vợ ạ!
Vợ hắn nghe vậy mỉm cười gật gù, ư như cho là đúng, rồi vợ tụt luôn cái váy ra, quẳng xuống nền nhà. Hắn ngỡ ngàng: “Hả? Mới tối qua xong mà? Giờ lại hứng nữa sao?”. Vợ trợn mắt, quát: “Cởi trên giường mới là hứng, c̣n cởi ngoài này, tức là váy bẩn rồi, mau mang đi giặt! Dạy bao lần rồi vẫn quên! Dốt lắm! Vẫn cần phải đào tạo thêm!”.
ST