Hiền là hoa khôi của cơ quan. Người tṛn trịa, cặp mông căng mẩy, nhún nhẩy theo mỗi bước đi nh́n rất gợi t́nh.
Nước da trắng mịn cộng thêm làn môi chẻ đôi căng mọng. Đàn ông trong cơ quan ối anh nuốt nước bọt. Các cụ nói chả sai” Gái một con trông ṃn con mắt”.
Chồng Hiền bộ đội xa nhà, lại càng làm các anh thèm khát, ước ao.
Giám đốc cơ quan cô cũng không ngoại lệ. V́ ông ta cũng là đàn ông. Bác ấy ước ao hơn cả, v́ mụ vợ ở nhà đang trong thời kỳ chập cheng. Ngành y gọi là tiền măn kinh. Cứ nh́n cái điệu đi của cô Hiền là bác Giám đốc phải nén một tiếng nuốt khan.
Bác Giám đốc trộm nghĩ: Ḿnh đứng đầu một cơ quan, cô này là nhân viên có “cho” không th́ bảo. Nghĩ vậy, bác Giám đốc lên kế hoạch mon men. Thoạt tiên viện cớ công việc gọi Hiền lên pḥng. Sau vài câu trao đổi về công việc, bác Giám đốc ỡn ờ...
- Chú nhà cô đóng quân xa nhể?
Hiền :
- Dạ! Nhà cháu cũng vẫn về luôn đấy ạ.
Bác Giám đốc:
- Cả tháng mới về luôn ǵ... người th́ hơ hớ thế kia...
Hẹc hẹc...
Bác Giám đốc phát tiếng cười từ trong cổ họng, mắt th́ nhấp nháy đưa t́nh.
Hiền:
- Dạ! Cháu xin phép bác.
Giọng bác Giám đốc nửa nạc nửa mỡ:
- Bác cháu ǵ? Cơ quan làm việc cứ là anh em tất.
Nh́n Hiền bước ra cửa, cục thèm cứ trồi lên trong người bác Giám đốc.
*
Sau vài lần gọi Hiền lên bác Giám đốc vẫn không thấy cô bắt sóng ǵ.
Để thỏa cơn khát t́nh của ḿnh bác Giám đốc ủ mưu khác. Nghĩ một hồi lâu bác sung sướng nói cho riêng ḿnh nghe:
- Phen này đừng ḥng thoát khỏi tay ta.
Đă quyết là làm ngay. Bác Giám đốc chuyển cô tạp vụ cũ về Pḥng Kho quỹ, điều chuyển Hiền từ pḥng Tài vụ Kế toán, về pḥng Hành chính quản trị làm tạp vụ. Công việc hàng ngày là dọn pḥng làm việc, chè nước, cọ rửa ấm chén cho Lănh đạo. Được giữ một ch́a khóa của pḥng bác Giám đốc.
Biết thân phận ḿnh thấp cổ bé họng, Hiền đành ngậm ngùi tiếp nhận công việc mới.
Việc mới này yêu cầu phải đi sớm về tối, cần sự tỉ mỉ, sạch sẽ. Việc này với cô chả ngại nhưng điều dầy dà nhất là bác Giám đốc cũng thường xuyên về muộn. Lăo ấy chưa dám giở tṛ thô nhưng ong ve, tay chân sờ mó là có.
*
Tối ấy, tiếp khách tỉnh về, bác Giám đốc uống nhiều ly rượu người cứ liêng tiêng phiêng. Bác Giám đốc ngật ngưỡng đi từ pḥng khách về pḥng làm việc, lấy cặp tài liệu để về nhà.
Vào pḥng làm việc thấy Hiền lúi húi lau nền nhà. Bác Giám đốc nghĩ: Ḿnh phải quyết trí một phen.
- Em chưa về à?
Miệng hỏi chân bước tới sáp vào người Hiền. Giọng bác lào khào:
- Cho anh... cho anh ...rồi anh cất nhắc... làm Trưởng pḥng. Có mất ǵ đâu... nào...!
Không thấy Hiền phản kháng, bác được đà sấn tới. Chộp một cái vào ngực cô, rồi ôm gh́ lấy Hiền.
Hiền ấp úng bảo:
- Đừng anh, đèn sáng, cơ quan vẫn có người đấy. Về nhà em.
Lúc này cô bảo ǵ bác Giám đốc chả nghe theo.
Giọng Hiền:
- Em về trước, anh khóa cửa rồi qua. Thằng cu em gửi nhà bà ngoại rồi.
Bác Giám đốc chân bước thập thênh, mường tượng ra giây phút sung sướng tột đỉnh trong ḷng cứ ngất ngây
*
Cửa nhà Hiền khép hờ, chiếc đèn ngủ sáng mờ. Cô mặc chiếc váy ngủ bàng lụa mềm tôn thân h́nh tṛn lẳn. Nh́n thế bác Giám đốc chỉ muốn ăn sống nuốt tươi cô. Không phải nếp tẻ ǵ nữa, bác Giám đốc sấn tới, ôm choàng lấy cô, tốc ngược chiếc váy lụa lên.
Xoạch...
Như một tia chớp bất chợt lóe sáng lên trong bóng đêm.
- Ối giời! Ǵ thế này... ai? ...ai? chụp ảnh?
Giọng bác líu cả lưỡi.
Chiếc đèn được bật sáng lên. Chồng cô Hiền đứng sừng sững như một hung thần, đôi mắt tóe lửa.
*
Hiền về pḥng Hành chính Quản trị mới được có hai tháng, đă trở về pḥng Tài vụ kế toán. Cô lại được làm đúng chuyên ngành ḿnh đă học.
Cô đồng nghiệp thắc mắc:
- Sao mày trở về nhanh thế?
Hiền cười tủm trả lời:
- Ờ th́ tớ phục vụ không tốt.
*
Cánh đàn ông trong cơ quan nh́n thấy cô vẫn nuốt nước bọt. C̣n bác Giám đốc nh́n thấy cô th́ ngoảnh mặt quay đi.
VietBFsưu tập
|