Khoác trên ḿnh chiếc áo xanh màu lá, tôi cũng không biết được ḿnh lại có giá với gái làng đến vậy. Mẹ giục lấy vợ để mà c̣n có ruộng ḱ này, tôi găi đầu găi tai "Con có quen ai đâu mà lấy". Em gái tôi nháy mắt" Anh đừng lo, em đă dấm cho anh rồi"
Thế rồi đến tối, em gái bảo tôi đi theo em đến nhà nàng. Thật là ngại ngùng quá đỗi. Em gái và cái Dung hàng xóm cứ lôi tôi tuồn tuột vào nhà, nàng đỏ mặt ngồi bên giường tiếp chuyện (nhà ba gian ở quê, bên ngoài pḥng khách vẫn kê một cái giường)
Nói chuyện với bố mẹ nàng, tôi lập cập như gà mắc tóc. Như có một sự hiểu ngầm ǵ ấy mà mọi việc cứ suôn sẻ như đặt sẵn, thật buồn cười quá đỗi.
Quê thời ấy. Hễ con trai đến tuổi lấy vợ mà đến nhà ai có con gái chơi th́ mọi người hiểu ngay ra là anh này đang t́m hiểu cô kia...Và chỉ sáng hôm sau, cái tin anh anh này t́m hiểu cô này đă loan khắp làng trên xóm dưới. Như một sự xí chỗ, không anh nào có ư định đến cưa cẩm ǵ nữa.
Tôi cũng vậy. Sau một hồi chuyện tṛ thăm hỏi, hai cụ ư tứ viện cớ mỏi lưng buồn ngủ nên đi nằm sớm. Em gái tôi và cái Dung cũng kiếm cớ chuồn mất. Chỉ c̣n lại tôi với nàng. Tự dưng bối rối thế không biết, nói ǵ bây giờ nhỉ? Tôi có quen nàng đâu! Lần đầu tiên gặp nàng. Ấn tượng ban đầu là: Xinh! Thích! Thế thôi.
Chả nói được câu ǵ, tim tôi đập th́nh thịch. Li;ếm môi liế;m mép măi tôi cũng rủ được nàng ra chỗ đống rơm ngoài vườn để mà nói chuyện cho nó tự nhiên. Trăng suông vằng vặc. Tán tỉnh như nào nhỉ? Tôi chẳng biết nói ǵ bởi em kém tôi bốn năm tuổi, có bao giờ chơi với nhau đâu mà nói chuyện. Hai đứa cứ ngồi mà im thin thít, đến nỗi tôi c̣n nghe được cả nhịp thở của nàng. Dồn dập! Nàng thở dồn dập làm tôi cũng thở dồn dập. Ô! Đă ai làm ǵ ai đâu.
Tự nhiên tôi thấy ḿnh kém quá. Thằng Quân, thằng Thủy chỉ ba tối là nó cưa được vợ! Thế hóa ra ḿnh kém thế à! Lấy hết can đảm tôi nắm chặt lấy tay nàng, thật may nàng để yên mà chẳng giăy tay ra. Tay nàng mới mềm mại và ấm nóng làm sao! Lần đầu tiên tôi cầm tay con gái. Thật khó mà tả nổi cảm giác khi đó. Chỉ biết rằng tôi không nghĩ đến việc bỏ tay ra, mà cứ cầm chặt lấy tay nàng
- Anh muốn lấy em làm vợ. Em có đồng ư không?
Ôi trời! Cộc lốc thế chứ! Sau này tôi cũng không sao hiểu nổi, một thằng mồm mép như tôi mà chỉ nói được có thế
- Em có!
Nàng cũng chỉ nói được có thế.
Thế rồi hai chúng tôi nắm chặt tay nhau. Thỉnh thoảng cũng nói được vài câu chuyện bâng quơ nhát gừng. Thế thôi nhưng trong ḷng sung sướng lắm. Đại loại ngày mai tôi sẽ báo cáo với gia đ́nh và nàng cũng thế.
Chia tay khi vầng trăng sắp lặn. Tôi đánh bạo ôm nàng vào ḷng và trao em nụhôn đầu đời. Sao mà thống thiết đến không ngờ! Nàng mềm nhũn trong tay tôi. Chẳng muốn rời cho đến khi cả hai cùng sắp ngạt. Rời nhau ra, em bàng hoàng e thẹn chạy biến vào nhà. Tôi vẫn đang lâng lâng như trên chín tầng mây. Thích thật! Th́ ra hôn là thế.
Tôi báo cáo với gia đ́nh. Mọi người phấn khởi bàn chuyện cưới hỏi. Tôi thẫn thờ với ư nghĩ "Thế là có vợ rồi sao?"
Thông đồng bén giọt, chuyện hỏi vợ của tôi diễn ra chóng vánh trong một tuần. Vài nón chè tươi cùng tút thuốc cơi trầu. Thế là xong. Tất nhiên tôi và em quen hơi bén tiếng và bắt đầu hiểu thế nào là "T́nh yêu".
Chuyện cưới xin bàn luôn trong tuần tới. Nhanh đến không ngờ. Dẫn lễ cũng chỉ là vài cân chè vài tút thuốc. Trước hôm cưới tôi tặng em cái áo sít lạnh màu trắng và cái quần vải satanh Nam định. Nhà trai đến nhà gái đón dâu, đưa nhau lên hội trường đăng kí kết hôn rồi đưa về nhà. Đốt vài bánh pháo khói mù mịt. Cỗ bàn có ǵ đâu, mươi mâm thịt mỡ lót lá chuối. Hai họ hỉ hả chuyện tân hôn.
Tặng phẩm ngày đó đơn giản thôi, ngổn ngang đầy cả giường cưới. Chỉ nhiều nón lá và khăn tay. Gương lược cũng nhiều. Sộp nhất là cái phích Rạng đông và đôi chậu nhôm Liên xô của mấy thằng bạn thân tặng.
Qua đêm tân hôn mặn nồng tha thiết. Sáng hôm sau tôi và em vác cuốc ra đồng.
Cuốc vă đến 12 giờ trưa cũng được sào hai ruộng.
Mệt phờ.
VietBFsưu tập