Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ
Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với ḿnh, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!
Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp
Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.B́nh Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang căi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.
Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài G̣n giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được th́ có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!
Môi trường nhiều mầm mống bạo lực
Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ư nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.
V́ vậy, có người dễ nổi nóng đă cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của ḿnh nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong ḷng, ta không c̣n giữ được ḿnh.
Có người bạn của tôi b́nh thường hiền queo, ai nói ǵ cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn ḿnh đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại v́ nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đ́nh, t́nh yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…
Ai cũng có lúc nóng giận, nếu ḿnh hiểu th́ sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp t́m cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…
Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lư:
"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".
V́ thế, các chuyên gia tâm lư khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ư, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đ́nh lớn tiếng, ồn ào đánh căi nhau như cơm bữa.
Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực th́ đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn th́ sẽ đen đậm hơn.
Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến năo quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.
Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "h́nh tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần ǵ học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.
Môi trường bên ngoài đă vậy, trong nhà trường, gia đ́nh cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn th́ chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.
Nhẫn để yêu thương
Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là h́nh mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử th́ chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.
Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn v́ con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết th́… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lư phần ngọn, c̣n cái gốc vẫn là giáo dục.
Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè ḿnh để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?
Sống thiền hay b́nh tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương ḿnh. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lư. Như vậy, người sống có lư trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.
C̣n cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương th́ cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, t́nh cảm. Đó mới là gia tài quư giá để lại cho con.
Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người th́ ṿng lao lư chờ ḿnh là chắc chắn. Một khi đă gây ra sự cố mới hối th́ đâu c̣n kịp. Nhiều người b́nh luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc ḿnh chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được ǵ sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.
Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?
Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lư năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đ́nh, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà ḿnh nhắc "một câu nhịn chín câu lành".
Như Đức Phật xưa kia đă từng tế độ cho một người phụ nữ lạc bước giang hồ và cho cả một tên sát nhân tàn ác, toan hại Ngài. Về sau, cả hai đều theo Ngài và hoàn toàn đổi tính. Bên trong mỗi người, dù xấu xa thế nào cũng ngầm có những tính tốt. Đôi khi chỉ có lời nói phải, đúng lúc, cũng có thể làm đổi hẳn con người. Như vua A Dục ngày xưa, tàn bạo đến nỗi, người đời bấy giờ gọi là “A Dục, con người tội lỗi”. Thế mà, khi nghe được lời nói phải của một thầy Sa di trẻ tuổi, ông đổi hẳn lại tính t́nh, mạnh tiến trên con đường tự giác và trở thành “A Dục, con người hiền đức”. Ta nên nhận định rằng, tâm bi của Phật giáo không phải là giọt nước mắt nhỏ suông gọi là thương xót. Kẻ thù gián tiếp của tâm bi là “âu sầu, phiền năo”.
Tâm từ và tâm bi thường đi chung với nhau. Trước hết phải dùng tâm bi để trừ giùm đau khổ cho chúng sinh, rồi kế đó dung tâm từ mà cho họ niềm vui. Như thế, cái vui mới được hoàn toàn. Vậy “bi” là nhân mà “từ” là quả. Người sống có tâm từ bi, có t́nh thương th́ mọi hận thù trên thế gian này sẽ tiêu tan.
Một người có hai bà vợ. Một bà có con và một bà không. Bà không con đem ḷng ganh tị, trộn thuốc độc vào thức ăn của bà kia, hại bà kia hai lần hư thai. Đến lần thứ ba, thuốc độc làm cho bà kia đang có mang cùng chết với đứa bé. Bà kia khởi tâm cương quyết báo oán và thực hành ư định. Bà không con bị trả thù, cũng quyết tâm trả thù lại. Thù oán trả qua trả lại, hết bà này đến bà kia, qua lại trong hai kiếp sống liên tục. Tuy nhiên, đến kiếp tái sinh thứ ba, cơ hội đưa đẩy hai bà cùng đến gặp Đức Phật và sau đó nhờ Ngài khuyên giải mà hận thù được chấm dứt:
(Pháp Cú 5) Khắp nơi trong cơi dương gian Hận thù đâu thể xua tan hận thù Chỉ t́nh thương với tâm từ Làm tiêu oán hận, giải trừ hờn căm Đó là định luật ngàn năm.
Cô hầu nhỏ của một ông chồng nọ bất chợt đem ḷng ganh tị bà vợ lớn. Một lần cô đem đổ bơ nóng lên đầu bà nhưng bà không giận mà c̣n giải ḷng từ bi đến cô, nguyện rằng ḿnh không sân hận, khiến cho bơ nguội lạnh, bà không bị phỏng.
Về sau, cô hầu nhỏ ăn năn hối hận và xin sám hối. Bà bảo cô phải lên xin sám hối với Đức Phật trước bà mới bằng ḷng quên lỗi. Cô làm theo lời bà và được Đức Phật khuyên rằng “Hăy lấy t́nh thương mà chế ngự tâm sân, lấy chân thật khắc phục giả dối”:
(Pháp Cú 223) Lấy từ bi, lấy ôn ḥa Thắng cơn nóng giận bùng ra thét gầm Lấy hiền lành, lấy thiện tâmThắng ḷng hung ác bất nhân khó lường Lấy tâm bố thí cúng dường Thắng hàng keo kiệt, thắng phường tham lam Lấy chân thật để đập tan Những tṛ hư ngụy, dối gian ở đời.
Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng từng dạy rằng: “Khi có kẻ gây ra tổn thương cho ḿnh th́ hăy tha thứ cho họ mà không nên do dự một chút nào cả. Lư do là v́ nếu nghĩ đến những ǵ đă thúc đẩy họ hành động như vậy th́ chúng ta tất sẽ thấy rằng đấy chính là những thứ khổ đau mà họ đang phải gánh chịu, chứ không phải là do họ quyết tâm và cố t́nh làm tổn thương và gây tai hại cho chúng ta. Tha thứ là một cách xử sự tích cực dựa vào sự suy nghĩ, chứ không hề là một việc bỏ qua cho xong chuyện. Tha thứ là một hành động ư thức, căn cứ trên sự hiểu biết và chấp nhận thực"
Nỗi Kinh Hoàng Cho Lớp Người Cùng Khổ! - Nguyên Thạch (Quanlambao)
- Thật ngỡ ngàng, thật kinh khủng...sự kinh khủng của những thứ cảm giác lo âu, sợ hăi lẫn cay đắng và căm thù, một thứ kinh hoàng tựa như một tài xế trượt lái sa xuống vực thẳm hố sâu. Mặc dầu đă biết trước tham nhũng ở Việt Nam như là một căn bệnh ung thư măn tính, mặc dầu đă dư hiểu về cái CƠ CHẾ toàn trị này là mảnh đất tốt cho loài sâu bọ côn đồ đục khoét ngân quỹ của quốc gia nhưng kể từ khi trang mạng Chân Dung Quyền Lực tung ra loạt bài với đầy đủ dữ kiện, chứng cớ và h́nh ảnh...đă khiến tôi vô cùng choáng ngộp. Những chuỗi thở dài dồn dập tưởng chừng như ḿnh đang bị cơn nhồi máu cơ tim hoành hành.
Chỉ với một số nhân vật như: Phùng Quang Thanh, Nguyễn Xuân Phúc, Phùng Quang Hải, Vũ Chí Hùng (quí rễ của Phó tưởng thú), chồng của Thị Xuân Trang mà chưa đề cập đến những nhân vật khủng khác, khiến tôi cũng đă té ngửa, tay chân bủn rủn, mặt ngước lên trời cao, mắt nh́n tận mây xanh, trợn trắng tṛng mà hét lên rằng "Thiên sinh Chu, sinh Giang... Hà sinh Phùng, sinh Nguyễn?!. (1)
Không nói chi ai xa, con cháu gái gọi tôi bằng chú ruột, học sinh lớp 9, con bé thông minh lại đẹp tuyệt vời, nó có đứa bạn thân nhờ cất giữ giùm chiếc nhẫn 3 phân vàng, con nhỏ để trong học tủ quần áo giữ hộ cho bạn. Hai tháng sau đó, bạn nó cần lấy chiếc nhẫn về th́ con cháu lại quên đi là không biết đă cất giấu ở đâu. Bạn nó và mẹ của bạn đến nhà xỉ mắng, cho rằng nó là con ăn cắp. Buồn và oan ức quá, chạng vạng, nó đi ra bờ sông bên gốc cây xoài già, nốc cạn một chum nhỏ thuốc trừ sâu và ra đi vĩnh viễn. Khi soạn quần áo để liệm cho con bé, má nó thấy chiếc nhẫn 3 phân rớt ra từ túi cái áo mới nhất của nó, mẹ nó với nước mắt dàn dụa đem trao lại chiếc nhẫn cho chính chủ với nỗi đau không nói nên lời.
Đất nước có quá nhiều h́nh ảnh thương tâm, người nghèo đem con đến bệnh viện, không tiền chi trả, buộc phải mang con trở về nhà không thuốc men và...chờ chết!. Con cái không đủ tiền mua cơm cho mẹ già bệnh, đành phải trễ hẹn để mẹ phải đói chết. Xă hội Việt Nam là một địa ngục trần gian nếu ai đó "chịu khó" rời khỏi những cảnh phồn hoa đô thị để lần về những vùng đèo heo hút gió th́ sẽ chứng kiến tận mắt nhiều cảnh ngộ muối mặn xát ḷng. Ở đây, mạng người không hơn vài ba phân vàng!. Nơi đây, con người ta nuốt nước miếng khi tưởng tượng về những món ăn của chó ở các nước tiên tiến và mơ ước nếu được ăn những đồ ăn của chó th́ quả là niềm hạnh phúc.
Những mảnh đời ở vùng sâu vùng xa, người ta phải lùng bắt rắn rít, cào cào, dế, châu chấu...để ăn, rắn rít cạn kiệt, những mảnh đời khốn khổ lại tiếp tục ăn chuột, bất kể là chuột rừng hay chuột cống, chuột khỏe hay chuột mang bọ chét mầm mống bệnh tật!. Ở đây, những con người không cần phân biệt và cũng chẳng biết chê heo chết, gà vịt chết v́ dịch H5N mấy chi cả, mà chỉ biết rằng heo gà bị trúng gió chết th́ ăn, có sao đâu.
Nếu mời những vị tham quan và quí con cháu của họ đến những nơi xa xăm ấy, e rằng có thể là những điều không tưởng v́ khi những bậc ấy đă trở nên giàu tiền phú trọc th́ việc quá bước vàng ngọc đến những nơi chân lấm tay bùn là những chuyện hoang đường. Thôi th́ hăy mời họ ghé những hẻm hóc ngay trong phạm vi thành phố, những khu nhà ổ chuột, những băi rác hôi tanh để xem chứng kiến những em bé thơ, những cụ già lưng c̣ng gầy g̣ ốm yếu, lem luốc nhặt từng mảnh giấy vụn, bốc từng núm đồ ăn hư thối mục rữa lên men cho vào miệng nhai ngồm ngoàm cho qua cơn đói lủi.
Hăy ghé sang những nơi cách lầu đài xa hoa không xa, có muôn ánh đèn màu rực chói cùng bao tiếng nhạc xập x́nh với bao thân xác trần truồng lả lơi thác loạn đến sút cả quần x́ líp và để hở cả mông, cả ngực của những cặp vú chưa kịp thời nở hết độ xuân th́ của những em út chưa học hành hết lớp để nh́n vào những hóc hẻm bụi bờ có những thân xác ốm o co quặp trong manh chiếu rách bươm ḷi ra phần thân thể được phủ đầy đàn muỗi đen dày. Các vị hăy chịu khó đến những nơi này để được "vui mắt" với đàn muỗi khác bay la đà, cất lên âm thanh vo ve chán đời v́ chích phải những bà già chỉ c̣n trơ lớp da bọc xương khiến kim chích của chúng bị găy toi thảm bại.
Ṭa lâu đài vàng lẫy của nữ đại gia giữa Sài G̣n
Những mưu mô quỉ quyệt, những lừa đảo ngoạn mục, biến những khu đất vàng, đất công của cái gọi là "đất quốc pḥng" thành lô thành khoảnh để bán với giá ngút trời, thâu về hàng ngàn ngàn, tỉ tỉ ngập đất. Toan tính lợi dụng danh xưng chức vụ của cá nhân để buôn quan bán chức hầu bỏ túi riêng hàng triệu triệu đô la. Tài sản kim cương, vàng bạc, khách sạn, công ty. Rolls Royce, du thuyền, biệt thự, lâu đài, chân dài, vú ngắn, mông nắn, eo cong...
Ông Lê Ân bên chiếc Rolls-Royce có giá 1,54 triệu USD
Những khối tiền vàng châu báu được đúc bằng máu và nước mắt của khối người nghèo khổ đói kém bệnh tật, của lớp nông dân trên nắng dưới nóng, cơm nguội, cá khô tạm bợ. Của hàng đoàn công nhân lao động quá giờ đến mờ cả mắt, đến kiệt cả lực, đến đổi đôi trai gái t́nh nhân chỉ c̣n chút sức c̣m dành cho nhau sự giao hợp ngắn ngủi dăm đôi phút trong độ tuổi xuân th́, c̣n th́ tất cả phải ưu ái cho làm việc tạo tiền để nạp thuế, để gởi về phụ trợ gia đ́nh tơi tả xa xôi măi tận quê nhà. Của lớp tiểu doanh ngày đêm đầu tắt mặt tối lao lực chắt chiu từng đồng từng cắc để ́ vai ra gánh vác khối nợ nần do bầy đàn gịi bọ khủng đục khoét ngân quỹ quốc gia một cách không tàn nhẫn thương tiếc.
Trời cao có thấu?. Đất dầy có hiểu?. Tại sao đất nước tôi lại phải chịu sự hiện hữu của những loài vô lương này?. Tại sao dân tôi măi khổ và sự cúi mặt chịu đựng nỗi đau này cho đến tận bao
Nếu thường xuyên có những hành động, suy nghĩ sau đây, chứng tỏ bạn là người không mấy hạnh phúc trong cuộc sống.
1. Lo lắng về những điều ḿnh không thể thay đổi
Nhiều khi chúng ta thường cảm thấy tội lỗi về những thứ ḿnh đă chọn hoặc về những việc ḿnh đă làm nhưng có phần khác biệt với những người khác.
Thế nhưng, trong hầu hết các lần, họ lại thường xuyên lặp đi lặp lại cụm từ "Giá mà", "Đáng lẽ tôi..."... Tuy nhiên, việc lo lắng và hối hận về những thứ đă rồi thực sự chẳng giải quyết được ǵ. Thay v́ ngồi đó và than văn, hăy rút kinh nghiệm từ những sai lầm để có thể hoàn chỉnh bản thân trong thời gian tiếp theo.
2. Từ bỏ khi gặp khó khăn
Những người không hạnh phúc thường chùn bước khi phải đối mặt với khó khăn. Tuy nhiên việc từ bỏ chỉ khiến bạn cảm thấy ḿnh là kẻ thất bại.
3. Quá gay gắt với bản thân ḿnh
Những người không hạnh phúc thường khó tính với chính bản thân ḿnh. Nếu bạn có thể thả lỏng ḿnh hơn, cuộc sống sẽ trở nên thật thoải mái và vui vẻ.
4. Không bao giờ luyện tập thể thao
Càng tập luyện thể thao nhiều, bạn càng cảm thấy đời sống của ḿnh lành mạnh.
5. Đặt ra những mục tiêu không thể đạt được
Ai cũng biết việc đặt ra mục tiêu trong cuộc sống của ḿnh là điều vô cùng quan trọng. Đó cũng là cách duy nhất để mọi kế hoạch của bạn được hoàn thành. Thế nhưng, vấn đề là khi bạn đặt ra những mục tiêu viển vông, khó có thể đạt được, bạn sẽ càng thêm chán nản và buồn phiền.
Hăy đặt ra từng mục tiêu cụ thể trong từng giai đoạn. Như vậy, bạn mới có thể hoàn thành mọi chỉ tiêu trong tâm trạng phấn chấn.
6. Thường xuyên ăn đồ có hại cho sức khỏe
Những người thường xuyên ăn đồ không tốt cho sức khỏe sẽ thường cảm thấy mệt mỏi, chán nản bởi nó ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe, cuộc sống của bạn.
7. Không ngủ đủ giấc
Ngủ là việc quan trọng! Thời gian ngủ sẽ quyết định tới việc bạn có vui vẻ, khỏe mạnh trong ngày hôm sau. Bạn luôn cố gắng làm thêm hay thức xem phim, bóng đá? Điều đó sẽ khiến bạn mệt mỏi vào ngày hôm sau.
Ai trong chúng ta cũng đều có những điểm yếu, tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải biết phô trương điểm mạnh, năng lực của bản thân chứ không phải lúc nào cũng lo sợ v́ những điểm yếu.
9. Dành quá nhiều thời gian cho mạng xă hội
Ngày nay, nhiều người chỉ ch́m đắm trong thế giới ảo mà quên đi những mối quan hệ ngoài đời thực. Tuy nhiên, việc tắt máy tính và ḥa ḿnh vào những cuộc vui chơi với bạn bè sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn rất nhiều.
10. Sống trong vỏ bọc của bản thân
Luôn luôn ẩn ḿnh trong khu vực an toàn - nơi mà bạn cảm thấy yên tâm và không phải đối mặt với những nguy hại. Đó là dấu hiệu của những người kém hạnh phúc.
Đơn giản, sự nhàm chán là 1 gia vị thiết yếu khiến con người cảm thấy không hạnh phúc.
V́ vậy, hăy rũ bỏ mọi sự sợ hăi để thử cảm giác mạnh của những tṛ chơi mạo hiểm hay dấn thân vào một công việc kinh doanh nào đó đi. Đảm bảo bạn sẽ cảm thấy cuộc sống thật nhiều màu sắc.
11. Luôn lo lắng về những ǵ người khác nghĩ
Những người hay suy nghĩ quá nhiều về điều người khác nghĩ thường có tâm trạng u ám, chán nản.
12. Hay nói xấu người khác
Những người không hạnh phúc thường cố gắng t́m ra điểm yếu của người khác để suy xét và nói xấu. Thế nhưng, hành động này chẳng thể khiến bạn vui vẻ hơn.
13. Làm việc quá nhiều
Làm việc quá nhiều khiến bạn không có thời gian quan tâm đến nhu cầu của bản thân. Bởi vậy, hăy đứng dậy và tụ tập cùng bạn bè hoặc đi spa hay du lịch nếu có thời gian rỗi.
14. Tách biệt với những người xung quanh
Dành thời gian bên gia đ́nh, bạn bè những lúc bạn cảm thấy không vui là cách hiệu quả nhất giúp bạn thư thái tâm hồn.
15. Bạn dễ dàng thỏa hiệp
Thường không có chính kiến và dễ dàng thỏa hiệp với bất cứ sự sắp đặt nào khiến cuộc sống của bạn trở nên tù túng. Những người hạnh phúc thường tự sắp xếp cuộc sống theo ư muốn của họ: Họ có thể dễ dàng kết thúc một mối quan hệ khiến họ không vui hay thay đổi công việc nếu chưa cảm thấy hài ḷng.
16. Khó tha thứ
Tha thứ cho những sai phạm của người khác cũng chính là ch́a khóa giúp bạn vui vẻ.
17. Chỉ nghĩ đến bản thân ḿnh
Giúp đỡ người khác giúp tâm hồn bạn trở nên thanh cao và thư thái.
Những so sánh và luận bàn về đàn ông mí đàn bà là cả nhiều vấn đề mang tính triết lư sâu sắc về: đạo đức, tâm sinh lư, và cả y học, mà có luận bàn đến muôn đời cũng chưa chắc đă xong đâu.
Để cho đầu óc bớt căng thẳng sau những tháng ngày làm việc sút quần, và mệt mỏi, tôi xin đưa ra đây một định nghĩa về đàn ông và đàn bà bằng 3 phương tŕnh toán học vừa chộp được trên mạng như sau:
PHƯƠNG TR̀NH 1:
Đàn ông = ăn + ngủ + làm việc + giải trí .
Con khỉ = ăn + ngủ .
Tương đương hoán đổi:
Đàn ông = Con khỉ + làm việc + giải trí .
Chuyển vế và đổi dấu thành:
Đàn ông - giải trí = Con khỉ + làm việc
Kết luận: Đàn ông mà không giải trí, th́ như con khỉ chỉ biết làm việc.
PHƯƠNG TR̀NH 2:
Đàn ông = ăn + ngủ + kiếm tiền
Con khỉ = ăn + ngủ
Suy ra:
Đàn ông = Con khỉ + kiếm tiền
Chuyển vế đổi dấu:
Đàn ông - kiếm tiền = Con khỉ
Kết luận: Đàn ông không biết kiếm tiền th́ chỉ là 1 con khỉ!
PHƯƠNG TR̀NH 3:
Đàn bà = ăn + ngủ + tiêu tiền
Con khỉ = ăn + ngủ
Đàn bà = Con khỉ + tiêu tiền.
Và cũng lại dùng phép giở quẻ chuyển vế:
Đàn bà - tiêu tiền = Con khỉ
Kết luận: Đàn bà mà không biết tiêu tiền th́ cũng như con khỉ thôi.
* TỔNG KẾT:
Từ Phương tŕnh (2) và Phương tŕnh (3) ta thu được:
1/ Đàn ông không biết kiếm tiền = Đàn bà không biết tiêu tiền
2/ Đàn ông kiếm tiền, để cho Đàn bà không trở thành con khỉ (tiền đề 1)
3/ Đàn bà tiêu tiền, để cho Đàn ông không trở thành con khỉ
Nếu cộng lại th́:
Đàn ông + Đàn bà = Con khỉ + kiếm tiền + Con khỉ + tiêu tiền
Do kiếm tiền mang dấu dương, c̣n tiêu tiền mang dấu âm, cho nên phương tŕnh c̣n lại khi hai dấu triệt tiêu sẽ là:
ĐÀN ÔNG + ĐÀN BÀ = CON KHỈ + CON KHỈ .
Tức là: ĐÀN ÔNG + ĐÀN BÀ = 2 CON KHỈ SỐNG ZÍ NHAU. ĐÚNG CHÓC !!!!
Nhân sinh quan là ǵ? Nhân sinh quan (conception of life) là quan niệm của con người đối với cuộc sống. Như vậy nghĩa là mỗi con người đều có một nhân sinh quan riêng. Dĩ nhiên cần có một nhân sinh quan đúng đắn.
Manurti nói: "Quá phê phán người khác là phủ nhận quyền tự do sống của họ". V́ vậy, chỉ nên phê phán bằng tinh thần xây dựng chứ đừng ngụ ư xoi mói, xúc xiểm nhau. Tuy nhiên cũng cần khẳng định rằng không thể có sự tiến bộ nếu không có sự phê b́nh - nhưng phải xuất phát từ ḷng yêu thương. La Rochefoucauld đă mạnh dạn kết luận: "Tất cả các ḍng sông bác ái đều chảy vào biển cả ích kỷ". Đó là một sự thật minh nhiên mà người ta khó có thể dám chấp nhận, dám đối diện. Người ta dễ bị coi thường khi phải nhờ vả người khác, thậm chí có thể xảy ra giữa quan hệ thân thuộc hoặc phu thê. Sự thật luôn phũ phàng, nhưng vẫn là sự thật. Tuy nhiên, luôn cần giữ niềm tin và niềm vui.
Ai cũng muốn được khen, nghĩa là không ai muốn bị chê. Nhưng cứ nhận lời khen măi, người ta sẽ dễ kiêu ngạo và ảo tưởng. Thật vậy, người khen ta chưa đáng quư trọng, thậm chí có thể là kẻ thù địch mà nịnh bợ để lấy ḷng. Nhưng người dám phê b́nh ta khi nhận ra sai trái, đó mới là bạn tốt, là người đáng quư trọng, là thầy ta, nhất là những người v́ lợi ích của ta mà dám phản đối ta cả trăm lần. Kinh Thư đă dạy: "Với một câu nói trái ư, nên xét xem có hợp lư không; với một câu nói chiều ḷng, nên xem xét có vô lư không". Đức Phật xác định: "Hăy coi người chỉ lỗi cho ta như người chỉ cho ta kho tàng". Đức Giêsu khuyên: "Đừng xét đoán để khỏi bị xét đoán, đừng thấy cái rác trong mắt người khác mà lại không thấy cái xà trong mắt ḿnh". Chưa đáng trách khi sai lỗi nhưng đáng trách khi biết sai mà không chịu sửa. Đó là cố chấp. Ai không chịu rút lại ư kiến sai là người không chuộng chân lư, không phục thiện.
Người tự trọng th́ luôn tôn trọng người khác, luôn trọng chữ tín, luôn tỏ ra cao thượng và có động thái của một quân tử. Điều đó tạo nên tính cách của một người có nhân cách. Lời hứa thường là lời nói có cánh. Nói dễ nhưng làm khó. Ai càng dễ hứa th́ càng dễ lỡ hứa. Tại sao người ta hứa? V́ sợ người khác không tin. Cũng vậy, tại sao người ta ghét bạn? V́ người ta muốn được như bạn mà không được. Có vẻ nghịch lư nhưng lại hoàn toàn thuận lư. Lới hứa có hệ lụy với chữ TÍN. Từ chữ tín mà có sự chung thủy trong t́nh yêu đôi lứa. Hẳn là không vô lư khi người Anh dùng từ ngữ "sweet nothings" để diễn tả những lời thề non hẹn biển, tán tỉnh, o bế hoặc nịnh hót của những người đang yêu nhau.
Trong cuộc sống đời thường có nhiều người chưa biết sử dụng các từ ngữ "cảm ơn" và "xin lỗi". Rất đơn giản mà hiệu quả. Dù là ai, ở cương vị nào, với mối quan hệ nào cũng vẫn cần sử dụng các từ đó. Thật là nông cạn và sai lầm khi cho rằng không cần "khách sáo" với nhau! Biết sử dụng các mỹ từ đó cũng là một động thái đậm nét liên quan chữ tín. Dù có là "ông kia, bà nọ" th́ trước tiên người ta phải là "con người" đúng nghĩa.
Rivarel nói: "Sự khiêm nhường luôn có hệ lụy với với ḷng khoan dung, c̣n ḷng kiêu ngạo luôn có dính líu tới ḷng ghen tỵ". Người khiêm nhường không thể cộc cằn, thô lỗ, xốc nổi, độc đoán hoặc cố chấp, viø "khiêm nhường không thờ ơ với lời khen mà cũng chăm chú nghe lời chỉ trích" (Jean-Paul Sartre). Nhờ đó mà người ta khả dĩ khôn ngoan hơn. Rất chí lư khi Tạo hóa cho mỗi người có 2 chân, 2 tay, 2 tai, 2 mắt, 2 bán cầu năo, nhưng chỉ có 1 miệng. Nghĩa là chúng ta phải đi nhiều, hành động nhiều, nghe nhiều, quan sát nhiều, suy nghĩ nhiều, nhưng... NÓI ÍT.
Yêu thương có hệ lụy với chữ tín. Người trọng chữ tín là người không nói suông. Ít nói, nhưng đă nói là làm. Họ tŕ hoăn hứa để luôn trung thành với giữ lời hứa, như Napoléon I khuyên: "Cách giữ lời hứa tốt nhất là đừng hứa ǵ cả". Dục tốc bất đạt. Đừng vội vàng mà hăy chín chắn, như tục ngữ Việt Nam có câu: "Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói". Càng phải cẩn thận hơn khi đó là lời hứa, chẳng hạn khi chọn bạn th́ hăy từ từ, và khi muốn thay bạn th́ càng nên từ từ hơn.
Độc đoán, cố chấp, ích kỷ, kiêu ngạo và tự ái có hệ lụy gần gũi với nhau. "Thuận ngôn nghịch nhĩ" nhưng "cái tôi" trong con người quá lớn nên lấn lướt và xúi giục lư trí hành động sai lệch. V́ thế, Pascal đă xác định: "Cái tôi là đáng ghét". Đàn áp, lấn át người khác th́ dễ, nhưng chiến thắng chính ḿnh th́ vô cùng khó khăn. Ai ccó thể chiến thắng chính ḿnh th́ mới thực sự là người vĩ đại.
Carandier phân tích: "Người muốn làm th́ t́m ra phương tiện, người không muốn làm th́ t́m ra lư do". Cứ ngỡ đơn giản nhưng lại chứa đựng cả một triết lư thâm thúy. "Nói trước bước không qua" là vậy. Người ta dễ thất hứa, một phần là do khinh suất. Người ta thường có "xu hướng" lấy cái phụ làm cái chính - và ngược lại. Có những điều cần đơn giản hóa, nhưng có những điều không nên đơn giản hóa.
Nhân vô tập toàn. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Không ai dám chê trách người khác khi chính ḿnh vẫn c̣n nhiều lỗi lầm. Như ca dao Việt Nam:
Chân ḿnh c̣n lấm bê bê
Mà c̣n cầm đuốc đi rê chân người
Và tôi cũng không dám "bạo phổi" mà lạm bàn, chỉ muốn t́m một triết-lư-sống để không ngừng cố gắng tự hoàn thiện, càng nhiều càng tốt.
Bạn đừng vội chạm tự ái nếu chút thiển ư của tôi gây "dị ứng" đối với bạn. Hy vọng bạn cũng cởi mở và không hề tự ái. Chắc chắn "không ai cao đến mức không bao giờ phải vươn, và cũng không ai thấp đến mức không bao giờ phải cúi xuống" (M. D. Baughman).
Để kết, xin mượn lời Dục Tử để chia sẻ: "Biết hay mà không tin th́ là dại, biết dở mà không sửa th́ là mê". Quả thật, con người rất yếu đuối và luôn đầy tham-sân-si. Hy vọng mỗi chúng ta khả dĩ giữ ḷng thanh thản với tinh thần của sách Luận Ngữ: "Triêu văn đạo, tịch tử khả hỷ" (sáng nghe được đạo, chiều chết cũng vui). Theo tôi, đó là điều cần thiết và là niềm hạnh phúc với một nhân sinh quan đúng đắn. Người bạn tốt là người có mặt đúng lúc khi cần thiết. Sống tốt và sống chân thành c̣n là trách nhiệm của mọi người. Ngoài ra, người ta c̣n phải có một ư chí thép để đủ nghị lực vượt qua mọi nghịch cảnh
Mong sao đừng có những người mang họ "hứa", theo chủ nghĩa "duy hứa", cứ hứa nhiều mà chẳng giữ được bao nhiêu - như người ta thường nói: "Trăm voi không được bát nước xáo". Càng lớn càng phải trọng chữ tín, v́ "nhất sự bất tín, vạn sự chẳng tin". Khó thật! Khó không có nghĩa là không làm được, nhưng phải cố thi hành, nếu c̣n giữ ḷng tự trọng và muốn được tôn trọng.
Đến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có ǵ là trường tồn bất biến, ngược lại chính nhờ sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới mẻ tinh khôi.
Đến một lúc, mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục được niềm lạc quan tiềm ẩn trong một tinh thần.
Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp ḥi cùng với ḷng kiêu mạn đứng chen chân trong một ngôi nhà bản ngă; đến một lúc, chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để được ngắm nh́n toàn bộ sự mênh mông và bát ngát của đất trời.
Đến một lúc, chúng ta cảm nhận được niềm vui khi tấm ḷng rộng mở và trái tim thắp sáng lên niềm tin yêu cuộc sống.
Đến một lúc, chúng ta nh́n lại và cười nhạo vào những tṛ hề do chính ḿnh tạo ra và chúng ta trở nên lặng lẽ để thấy rơ sự cần thiết của tĩnh tại tâm hồn.
Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của cuộc sống hạnh phúc không chỉ là đón nhận mà c̣n phải là sự cho đi.
Đến một lúc, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải v́ chúng ta vớt lên được cái ǵ đó từ ḍng nước mà chính là quăng bỏ bớt cho ḍng nước cuốn trôi.
Đến một lúc, chúng ta hiểu được sự thật của niềm vui không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng mà chính là từng bước chân thảnh thơi và được ngắm hoa cỏ dại trên đường.
Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa mà chính là sự măn nguyện trong từng phút giây hiện tại.
Khi đă trải qua bao nhiêu buồn vui thương ghét, bao hi vọng chán chường, bao thành công thất bại, đến một lúc chúng ta chợt nhận thấy rằng tất cả mọi sự đời đến và đi, có rồi không dường như chỉ là một tuồng ảo hóa.
Chúng ta cảm thấy mọi lư luận, ngôn từ đều thừa thăi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một t́nh thương nồng ấm dẫu chỉ là của người khách qua đường cũng đủ làm cho ta ấm ḷng và tươi vui hơn trong cuộc sống
Đến một lúc, chúng ta thấy tuổi trẻ của ḿnh chỉ toàn là ước mơ cùng với nỗ lực vào tương lai hun hút, và đến lúc già đi th́ luôn hồi ức tiếc thương một dĩ văng đă xa rồi. Trong một đời người ngắn ngủi chúng ta đă đánh lỡ đi bao sự sống nhiệm mầu trong thực tại giản đơn.
Đến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ có t́nh thương, chứ không phải có bất cứ thứ ǵ khác giúp con người thiết lập được trật tự mới và ḥa b́nh cho nhân loại.
Mọi ḍng sông đều chảy ra biển cả, mọi con đường chân lư đều hướng về nẻo đạo vô biên và mọi yêu thương chung cuộc đều đạt đến chân phúc.
Đến một lúc, chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của ḿnh c̣n hơn mỏi ṃn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho.
Tất cả mọi hành động của ta chỉ là những đợt sóng lăn tăn trên mặt biển nhưng trong ḷng đại dương sâu thẳm vẫn c̣n đó sự lặng lẽ b́nh yên.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy những việc làm thường nhật phải là niềm vui cho sự sống hàng ngày chứ không phải là sự bắt buộc hay là một quán tính khô khan, máy móc của đời ḿnh.
Hiểu ra rằng bản ngă ích kỷ thường khiến ḿnh nh́n thấy lỗi lầm, sự xấu xa của người khác hơn là chính bản thân ḿnh. Chúng ta thường che đậy và bảo vệ ḿnh khỏi tổn thương nhưng vô t́nh điều ấy là tự ôm chất độc và giết chết bản thân ḿnh.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung là món quà tặng vô giá và cầ thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ cạn.
Khi chúng ta thấy ḿnh tham vọng quá lớn trong khi đời người thật ngắn ngủi, đó là lúc ḿnh hiểu ra hành trang cho lộ tŕnh vạn dặm không phải là những ǵ có thể nắm bắt bên ngoài mà đó là yếu tố tâm linh bất diệt bên trong.
Đến một lúc, chúng ta hiểu con đường tâm linh th́ tuyệt đối đơn độc, không ai có thể đi theo dẫu đó là người thân yêu nhất.
Chúng ta cảm nhận những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé của tâm hồn c̣n quư giá hơn cả những tài sản được cất chứa chung quanh là lúc chúng ta định lượng được giá trị chân thật của một kiếp người.
Chúng ta hiểu rằng cần phải thánh hóa đời sống hơn là chạy đi t́m thiên đường ở chốn xa xăm. Đến một lúc, chúng ta cảm thấy không sợ hăi địa ngục hoặc một thế lực tối cao, nhưng bằng trí tuệ tuyệt vời, chúng ta thấy rằng vạn pháp vốn là không và số phận tùy thuộc vào khả năng giác ngộ của chính ḿnh.
Chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản trước những mất mát, đau thương v́ ḷng nước thanh lương có thể cuốn trôi đi bao hệ lụy và có thể đưa chúng ta bến bờ rạng rỡ của ngày mai.
Lời Chào Phương Nam - Miền Nam Dấu Yêu - Đèo Văn Trấn
Xin giới thiệu với quư bạn đọc một thi hữu mới, đến từ USA. Mời đọc vài nét về anh.
Tôi tên là Đèo Văn Trấn (sắc tộc Thái, Thương Du BV). "Tuy rằng gốc gác tôi là ở ng̣ai Tây Bắc (Tỉnh Lai Châu), NHƯNG TÔI ĐĂ HỘI NHẬP VỚI PHƯƠNG NAM TỪ KHI C̉N LÀ MỘT CẬU BÉ DI CƯ, do đó tôi coi Miền Nam như quê hương tôi vậy. Có thể nói tôi yêu phương nam c̣n hơn nơi chôn nhau cắt rốn."
T́nh cờ được biết trang blog người phương nam, do anh bạn Cali giới thiệu, tôi cảm thấy như gặp lại cố nhân, gặp lại miền nam yêu dấu. Xin được gởi gắm tâm t́nh vào đây, miền đất lành chim đậu để cánh chim lưu vong có tổ t́m về .
Tôi sắp kể cho các bạn nghe một chuyện t́nh. Đây không phải là chuyện t́nh ly kỳ, lăng mạn của những người trẻ yêu nhau.Cũng không phải là một chuyện t́nh gay cấn, đầy t́nh tiết éo le như trong tiểu thuyết. Mà đây là một chuyện t́nh nhẹ nhàng, êm đềm, một chuyện t́nh đơn giản nhưng sâu đậm, mà dấu ấn của nó sẽ tồn tại suốt đời ngay cả khi một trong hai người đă vĩnh viễn ra đi.
Niên khoá 1967-1968, tôi học năm thứ nhất Y Khoa Saigon. Khi đi thực tập mổ xác người chết tại Cơ Thể Học Viện, đường Trần Hoàng Quân gần trường Chu Văn An, trong nhóm thực tập với tôi năm ấy có Th., cựu học sinh trường Petrus Kư, người miền Nam, cao ráo trắng trẻo, tương đối đứng đắn, ít đùa giỡn bông lơn như đa số chúng tôi. Sau khi ra trường cuối năm 1973, tôi gia nhập binh chủng Biệt Động Quân, sống đời lính thú "trấn thủ lưu đồn" nơi núi rừng biên ải. Th. được hoăn dịch v́ lư do gia cảnh, ở lại Saigon làm việc cho một nhà thương.
Th. lấy vợ tương đối sớm. Anh quen bà xă, T.C., khi c̣n là sinh viên Y Khoa, gặp chị khi ấy đang học trường Dược. Sau 30/4/1975, anh tiếp tục làm việc trong nhà thương, nhưng phải chịu sự hành hạ của bọn tiếp quản từ miền Bắc vào. Bọn này cũng mang "hàm" bác sĩ, được "Đảng" ban cho v́ công trạng phục vụ Đảng lâu năm, nhưng kỳ thực không có tŕnh độ, vừa dốt nát mà lại vừa hống hách với anh em bác sĩ miền Nam cũ để che dấu mặc cảm tự ti. Một thời gian sau, Th. chán nản, chịu hết nổi nên t́m đường vượt biên cùng vợ và con nhỏ. May mắn được tàu Anh quốc vớt, gia đ́nh anh được đưa vào định cư tại xứ sở Nữ hoàng năm 1979.
Sau vài năm định cư, cả anh lẫn chị đều lấy lại được bằng hành nghề. Anh chị dọn về ở Bolton, một thành phố nhỏ gần Manchester. Th. hành nghề bác sĩ gia đ́nh, được nhân viên và bệnh nhân (đại đa số là dân địa phương người Anh) quí mến. Chị th́ làm việc cho một dược pḥng. Đời sống của họ trôi qua êm đềm hạnh phúc. Các cháu đều học hành giỏi giang, tốt nghiệp đại học và đều có việc làm vững chắc. Ngoài công việc làm ở pḥng mạch, anh cũng tích cực tham gia các sinh hoạt đấu tranh chống CSVN của cộng đồng người Việt tại Anh quốc, luôn luôn có chị bên cạnh hỗ trợ.
Tháng 3 năm 2012, anh chị sang Úc thăm cô con gái út, đă đỗ bác sĩ bên Anh và sang Sydney làm việc tại một bệnh viện. Vợ chồng tôi và vợ chồng anh N. - cũng là người bạn cũng lớp - có dịp tiếp đón hai người, đưa đi chơi đây đó. Chúng tôi cũng đưa anh chị vào tham dự Lễ Giỗ Tổ Hùng Vương năm đó trong Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng ở Bonnyrigg. Chị TC rất vui tính và dễ thương, nói chuyện có duyên nên mấy bà tṛ chuyện cười đùa với nhau rất thoải mái.
Chỉ mấy tháng sau đó, chúng tôi bàng hoàng nhận được tin chị TC đă qua đời. Sau này hỏi ra, mới biết rằng chị đă mắc bệnh ung thư phổi từ năm 2010, và bệnh đă chuyển di đến các cơ quan khác, cho nên dù chữa trị cũng chỉ để kéo dài thêm thời gian chứ khó có thể mong hết bệnh. Biết chị không c̣n nhiều thời gian nữa, Th. đă nghỉ hưu sớm để săn sóc chị, đưa chị đi du lịch các nơi để chia sẻ với nhau những tháng ngày ngắn ngủi c̣n lại. Té ra là khi gặp chúng tôi lần trước, chị đă biết ḿnh không c̣n sống bao lâu nữa, nhưng vẫn b́nh thản vui vẻ với bạn bè, không hề hé lộ một dấu hiệu bệnh hoạn hay rầu rĩ nào để tránh gây buồn bă hay bối rối cho mọi người chung quanh! Thật khó t́m được một người đàn bà can đảm và bản lĩnh như chị!
Chị mất đi, tinh thần Th. suy sụp đáng kể. Anh biếng ăn, ngủ không được v́ cảm giác hụt hẫng, thiếu vắng h́nh bóng của người bạn đời đă bốn mươi năm chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khổ đau nguy hiểm. Căn nhà vốn đă vắng vẻ v́ các con của anh chị đều đă lớn, rời nhà đi làm xa, nay càng trống trải dễ sợ. Anh cô đơn lủi thủi ra vào, nh́n đâu cũng thấy đầy ắp kỷ niệm của chị. Nỗi đau mất mát tưởng chừng như không bao giờ nguôi.
Một vài tháng sau khi chị mất, Th. gửi cho tôi bài thơ này, cảm tác trong một đêm mất ngủ, quay quắt nhớ chị.
NGUYỆT LẠNH
Đánh thức dùm ta trăng của ta,
Chưa khuyết mà sao bóng nguyệt tà.
Đêm soi trên gối, giờ đâu thấy,
Có phải v́ ta mắt nhạt nḥa?
Bao đêm say đắm khúc nghê thường,
Ngờ đâu giờ cất tiếng thê lương!
Trăng hỡi đêm dài chưa muốn sáng,
Hăy giấu dùm ta nỗi đoạn trường.
Xin cho đôi cánh để ta bay,
T́m trăng ṃn mỏi suốt đêm dài.
H́nh đây sao vẫn chưa thấy bóng,
Không rượu nhưng mà muốn tỉnh say.
Say không men rượu giấc chẳng nồng,
Tỉnh thức ḿnh ta chốn thinh không.
Trăng ta ai nỡ đem đi giấu,
Hay đă lạc vào cơi mênh mông?
Ta hẹn chờ trăng suốt canh thâu
Có lẽ từ đây đến bạc đầu
Gối lạnh từ ngày trăng xa vắng
Hăy chỉ cho ta trăng ở đâu?
Ta mộng trăng về từ nẻo xa,
Đêm nay ta đón trăng về nhà.
Trăng ấm giờ sao là nguyệt lạnh,
Thức dậy đi trăng, trăng của ta...
DVTh
Năm ngoái, trong chuyến đi du lịch Âu Châu, vợ chồng tôi ghé Anh quốc, đến Bolton thăm Th. và ngủ lại một đêm để có thời giờ hàn huyên tâm sự. Căn nhà rất xinh xắn và gọn ghẽ của anh tọa lạc tại một khu vực yên tĩnh, có mảnh vườn nhỏ phía sau trồng đầy hoa. Anh đưa chúng tôi vào xem pḥng của chị, vẫn giữ nguyên trạng như khi chị c̣n sống. Tấm ảnh chị trên bàn thờ, hai con mắt đen láy nh́n xuống chúng tôi, lấp lánh như chứa nụ cười.
Gần đây, Th. lại gửi cho tôi một bài thơ nữa anh mới sáng tác. Thuở trước trong khi chị đang phải chữa bệnh ung thư bằng hoá trị và xạ trị, tóc chị rụng nhiều. Ngày nào Th. cũng phải đi ṿng ṿng nhặt tóc rụng của chị rơi rớt quanh nhà. Anh cũng cất giữ một số tóc rụng đó để làm kỷ niệm. Nay nh́n tóc nhớ người, anh cảm tác nên bài thơ này:
Ảnh minh họa
TÓC XƯA
Ngày nào nhặt tóc quanh đây,
Sợi nằm trong gối, sợi bay ra vườn.
Sợi dài buộc mối yêu thương,
Sợ ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê
Mượt mà một thuở tóc thề,
Gió lùa qua tóc mân mê vai mềm.
Sợi nào đánh rớt bên thềm,
Nhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng.
Sợi nào sáng gội, chiều hong,
Gió đưa hương tóc qua song cửa mành.
Lạc vào ngơ vắng nhà anh,
Quen người quen cảnh, không đành rời xa.
Tóc nào đen óng hôm qua,
Gởi vào trang sách, bên ta mỗi ngày.
Sợi nào là sợi tóc mai,
Loà xoà bên trán làm ai phải ḷng.
Để mà sáng đợi chiều trông,
Sợi kề bên má, sợi hôn môi người.
Sợi nào từ thuở đôi mươi,
Tóc tơ se kết, tiếng cười nỗi đau.
Sợi nh́n ngày tháng qua mau,
Tóc xanh hôm trước, bạc màu hôm nay.
Tóc xưa giờ đă xa bay,
Sợi buồn ở lại, ngắn dài xót xa...
DVTh
Lời thơ thật thấm thía, mỗi chữ đọc chậm tưởng như một giọt nước mắt rơi đều xuống tim, lột tả tâm trạng đau đớn của người ở lại nhớ thương người đă ra đi. Hai câu kết nghe bâng khuâng như một tiếng thở dài...
Theo suy nghĩ của tôi, những bài thơ hay phải là những rung động đi thẳng từ tim ra mặt giấy mà không qua quá tŕnh sàng lọc, chọn chữ, suy nghĩ của óc. Bài Tóc Xưa này, với tôi, là một bài thơ hay theo cách nh́n đó. Tôi đă xin phép tác giả để kể lại câu chuyện và đăng bài thơ lên số báo Xuân này, để mọi người cùng đọc và chia sẻ.
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Nguyễn Bá Chổi vừa nhận được lá thư dưới đây của của một cựu bộ đội cụ Hồ. Nhận thấy nội dung liên quan đến “đại thắng mùa xuân” mà “đảng ta” đang chuẩn bị ăn mừng ngày kỷ niệm lần thứ 39,
Chổi xin cho đăng lại nơi đây sau khi được sự đồng ư của tác giả bức thư với điều kiện dấu tên. Tiện thể, người nhận xin gửi nơi đây lời cám ơn đến anh cựu “giải phóng quân” Kách Mạng đă chia sẻ tâm sự phản tỉnh với cựu thù.
Anh Chổi,
Trước hết tôi xin thú thật, nhờ đọc những bài viết của anh suốt mấy năm nay, tôi biết được anh từng là một người lính trong Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa trước 30 tháng Tư 1975, và tuổi anh với tôi cũng xêm xêm nhau. Tôi viết “xêm xêm” theo kiểu nói người Miền Nam các anh hay dùng để anh hay rằng tôi, một bộ đội cụ Hồ thập thành trước kia nay đă tự giác tự nguyện tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc trên con đường Ngụy-quân hóa và Mỹ-cút hóa.
Ngụy quân hóa v́ cái ǵ của Ngụy tôi cũng thích, như nhạc Ngụy, sách Ngụy, nói chung là thượng vàng hạ cám ǵ của Ngụy đều... hiện đại.
Mỹ- cút hóa là con cháu tôi bây giờ học tiếng Mỹ thay v́ tiếng Nga, như đảng đă bái bai Kinh Tế Tập Trung đói meo chạy theo Kinh Tế Thị Trường béo bở, bỏ đồng Rúp ông Liên Xô để úp mặt vào đồng Đô “đế quốc” Mỹ; c̣n đồng Hồ th́ khỏi nói, như anh thấy tướng Phạm Quư Ngọ vừa rồi nhận hối lộ do Dương Chí Dũng giao nạp tới 1 triệu 510 ngàn đồng Đô, chứ đồng Hồ th́ phải vận dụng cơ man nào là bao bố.
Mỹ-cút hóa v́ con gái rượu của Thủ tướng Dũng thiếu ǵ con trai của các nhà lăo thành Cách Mạng gạ gẩm cưa kéo mà cứ một hai “em chả, em chả”, cứ nằng nặc đ̣i lấy bằng được thằng con Ngụy đă cút theo Mỹ ngày Mỹ cút;
Mỹ- cút hóa đến nỗi mấy đứa cháu tôi bây giờ mừng sinh nhật cũng hát bài Hép Pi Bớt Đê (Happy Birth Day), hể mở miệng là Ô Kê Ô Gà! Ra phố th́ cứ đ̣i uống Cô Ca, ăn th́ Mạc Đá Nồ (McDonald), Bơ Gơ Kinh (Burger King), Ken Tơ Ky Phờ Rai chích Cần (Kentucky Fried Chicken)... con quan CS chỉ toàn muốn du học Mỹ Tư Bản... đó Anh.
Chả dấu ǵ Anh, sau khi thống nhất đất nước, tôi khoái Miền Nam của anh quá xá rồi xin chọn nơi này làm quê hương luôn đó anh.
Xin anh đừng buồn hay thấy bị xúc phạm khi tôi dùng chữ “Ngụy” trong thư này, lư do giản đơn là, một phần do quen mồm quen mép, một phần khác quan trọng hơn là, nhờ ở lại Miền Nam, sống giữa đồng bào Miền Nam mà tôi đă chuyển biến từ sai lầm đáng tiếc căm thù khinh bỉ Ngụy thành khoái Ngụy, bái phục văn hóa “đồi trụy” Ngụy, và nhất là Quân đội Miền Nam các anh có anh hùng Ngụy Văn Thà, trong khi Thủ tướng Miền Bắc của chúng tôi tự cho ḿnh là chân chính lại kư công hàm bán nước, dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Tàu cộng, mà bây giờ nhờ đọc qua loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ” của Đặng Chí Hùng kèm theo những h́nh ảnh tư liệu dẫn chứng, tôi mới biết được thực sự ai ngụy ai ngay, nhưng đây không phải là nội dung tôi muốn đề cập đến trong thư này.
Thưa anh Chổi, điều tôi muốn đề cập với anh hôm nay là cám ơn các anh đă... thua cuộc chiến tranh mà trước kia chúng tôi hăm hở gọi là “giải phóng Miền Nam”.
Thực tế cho thấy đó là “giải phóng Miền Bắc”. Nói thế nghe ra là ”phản động”, nhưng thực chất là vậy. Nếu bác Hồ từng nói “Nước Việt nam là một, dân tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể ṃn song chân lư ấy không bao giờ thay đổi” - cứ cho bác Hồ nói đúng đi, mặc dầu theo sách giáo khoa Cách mạng dạy th́ Việt Nam ta không chỉ có một mà có tới 53 dân tộc (trong Nam các anh gọi là 53 sắc tộc, xem ra đúng hơn), th́ ta cũng có thể nói, nhờ chiếm được Miền Nam mà Miền Bắc được giải phóng, sông có thể cạn núi có thể ṃn, nhưng chân lư ấy nay đă hiển nhiên không thể chối căi.
Thực tế đó là ǵ? Cũng giản đơn và dễ dàng như ṭa án Hải Pḥng xử phạt tù anh em Đoàn Văn Vươn là nạn nhân, và phạt tù treo đám thủ phạm tép riu, c̣n đám đầu sỏ chủ mưu th́ hoàn toàn vô can, trong vụ cưỡng chế tài sản nhân dân mà chính Thủ tướng kết luận “hoàn toàn trái pháp luật”.
Xe tay ga. Phụ nữ. Có giỏ xách. Hắn chỉ giật bằng một động tác là có thể tóm lấy, nhanh nhẹn rồ ga phóng đi, để lại h́nh ảnh đáng thương phía đằng sau. Bọn đàn em thuật lại chiến tích của hắn với thái độ ngưỡng mộ.
Hắn nói rằng, có hai người đă từng vào viện mổ năo chỉ v́ cố dành giựt lại giỏ xách, bị kéo lê ngă vật xuống đường. Sau lần ra tay chớp nhoáng, hắn đắc thắng trở về, một phần ba chia cho đàn em, hai phần để dành cho mẹ.
Chiều tối. Hắn lại bắt xe đ̣ về quê. Mẹ con hai tháng không gặp nhau, vừa về tới, bà đă nấu cho hắn rất nhiều món ăn ngon. Hắn đưa số tiền cho mẹ, nói là lương phụ hồ. Bà mẹ sống ở cuối ngơ, lương thiện,ai ai cũng mến. Hắn đ̣i bà lần tới về làm món gỏi cuốn cho ḿnh ăn. Bà nh́n hắn, hiền từ gật đầu.
Hắn lên thành phố tiếp tục kiếm chác. Thương vụ ngày càng thuận lợi khiến tâm trạng hắn vui vẻ không ít. Một ngày, đàn em cùng hắn tổ chức ăn nhậu, đứa nhỏ nhất trong bọn lên giọng tiếc rẻ:
- Đại ca, chiều nay em xui quá, học theo đại ca, em thử ra tay với người đi bộ. Mụ đàn bà này không vừa, ghê gớm lắm, cứ giữ khư khư cái giỏ không chịu đưa. Tức quá, em xô ngă mụ xuống, giựt bọc đồ chạy thẳng. Giờ có lẽ mụ bất tỉnh nằm quèo dưới đất rồi.
- Thế chú mày lấy được bao nhiêu? – Hắn chỉ quan tâm đến vấn đề duy nhất.
- Chẳng có đồng nào cả, chỉ toàn là gỏi cuốn gói trong bọc.
Tim hắn tưởng như ngừng đập. Dường như nhớ ra điều ǵ đó, hắn ngay lập tức bắt thằng bé coi lại chiếc giỏ xách. Trời ơi! Là của mẹ hắn!
Hắn gào lên, ngay lập tức chạy đến con đường nơi bà mẹ ngă xuống. Vẫn c̣n vết máu đọng lại trên mặt đường. Tâm trạng hoảng loạn, hắn chạy như bay đến bệnh viện.
Th́ ra, mẹ hắn muốn gây bất ngờ cho con. Tự ḿnh bắt xe đ̣ lên thành phố, mang theo một bọc gỏi cuốn mà hắn thích, không may lại gặp cướp.
Ngậm ngùi bởi tiếc nuối tuổi trẻ đă trôi qua lúc nào không hay ! Ngậm ngùi phải chi hồi đó thế này thế khác… H́nh như ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc c̣n trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đă có được cái này cái nọ, cái kia cái khác th́ ta lại sống cho quá khứ ! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lư thú ! Tóm lại, ta chẳng biết quư những giây phút hiện tại.
Từ ngày có “thế giới phẳng”, ta c̣n sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng chuyện tṛ với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện th́ nhiều khi đă lỡ nhịp ! Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quư thời gian hơn, quư phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có th́ giờ cho già nữa ! Hiện tại th́ không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết “enjoy” nó th́ quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.
Một người 60, tiếc măi tuổi 45 của ḿnh, th́ khi 75, họ sẽ tiếc măi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75 ! Vậy sao ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của ḿnh lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải….nguyền rủa, bất măn với nó. Có phải tội nghiệp nó không ? Ta đang ở cái tuổi nào th́ nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi,không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!
Ta cũng có thể gạt gẫm ḿnh chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loăng xương vẫn cứ loăng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch… Cơ thể ta cứ tiến triển theo một “lộ tŕnh” đă được vạch săn của nó, không cần biết có ta ! Mà h́nh như, càng nguyền rủa, càng bất măn với nó, nó càng làm dữ. Trái lại nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru th́ nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Anh chàng Alexis Zorba nói: ” Cũng phải chăm nom đến thân thể nữa chứ, hăy thương nó một chút. Cho nó ăn với. Cho nó nghỉ với. Đó là con lừa kéo xe của ta, nếu không cho nó ăn, nó nghỉ, nó sẽ bỏ rơi ḿnh ngang xương giữa đường cho mà coi” (Nikos Kazantzaki).
Từ ngày biết thương “con lừa” của ḿnh hơn, tử tế với nó hơn, th́ có vẻ tôi… cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho con lừa của ḿnh ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món ǵ khoái khẩu th́ ăn, chay mặn ǵ cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc ǵ cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá ! Một người cô tôi mắc bệnh “ăn không được”, “ăn không biết ngon” vậy mà vẫn béo ph́, đi không nổi, là bởi v́ các con thương bà quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống ! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao c̣n có thể ăn ngon, làm sao không béo ph́ cho được? Giá nghèo một chút c̣n hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn bà ăn thấy ngon, thấy sướng ! Tôi cũng biết cho con lừa của ḿnh ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào năo phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ ma đ̣i pin ngon lành sao được !
Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! (Đói đến th́ ăn, mệt ngủ liền!) trong bài Cư trần lạc đạo, (ở đời mà vui đạo)! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp !
Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng ḿnh, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe ḿnh. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của ḿnh, tính cách ḿnh, sinh lư ḿnh. Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá th́ phải cảnh giác!
Cũng nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe ǵ th́ nghe, không th́ đóng lại mắt kém mà muốn thấy ǵ th́ thấy, không th́ khép lại. Thế là “căn” hết tiếp xúc được với “trần”. Tự dưng không tu hành ǵ cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!
Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta c̣n có thể phát hiện mắt ḿnh chẳng những nh́n kém mà c̣n thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó th́ đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành. Cái mà người xưa gọi là “hoa đốm hư không” chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt ḿnh! Chỉnh cái “tưởng” của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất th́ giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đă khác, cái nh́n đă khác, biết tôn trọng ư kiến người khác, biết chấp nhận và nh́n lại ḿnh.
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ ǵ về ḿnh. Đến 40 th́ ai nghĩ ǵ mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ ǵ về ḿnh cả ! Tóm lại, chấp nhận ḿnh là ḿnh và từ bi với ḿnh một chút. Nhưng muốn vậy, phải… chuyển đổi cách thở. Thở ư ? Đúng vậy! Một bác sĩ có thể biết rất nhiều về bộ máy hô hấp, về cơ thể học, sinh lư học, bệnh lư học của bộ máy hô hấp nhưng chưa chắc đă biết thở !
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.