Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ
Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với ḿnh, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!
Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp
Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.B́nh Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang căi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.
Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài G̣n giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được th́ có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!
Môi trường nhiều mầm mống bạo lực
Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ư nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.
V́ vậy, có người dễ nổi nóng đă cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của ḿnh nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong ḷng, ta không c̣n giữ được ḿnh.
Có người bạn của tôi b́nh thường hiền queo, ai nói ǵ cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn ḿnh đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại v́ nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đ́nh, t́nh yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…
Ai cũng có lúc nóng giận, nếu ḿnh hiểu th́ sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp t́m cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…
Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lư:
"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".
V́ thế, các chuyên gia tâm lư khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ư, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đ́nh lớn tiếng, ồn ào đánh căi nhau như cơm bữa.
Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực th́ đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn th́ sẽ đen đậm hơn.
Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến năo quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.
Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "h́nh tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần ǵ học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.
Môi trường bên ngoài đă vậy, trong nhà trường, gia đ́nh cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn th́ chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.
Nhẫn để yêu thương
Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là h́nh mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử th́ chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.
Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn v́ con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết th́… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lư phần ngọn, c̣n cái gốc vẫn là giáo dục.
Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè ḿnh để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?
Sống thiền hay b́nh tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương ḿnh. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lư. Như vậy, người sống có lư trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.
C̣n cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương th́ cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, t́nh cảm. Đó mới là gia tài quư giá để lại cho con.
Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người th́ ṿng lao lư chờ ḿnh là chắc chắn. Một khi đă gây ra sự cố mới hối th́ đâu c̣n kịp. Nhiều người b́nh luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc ḿnh chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được ǵ sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.
Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?
Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lư năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đ́nh, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà ḿnh nhắc "một câu nhịn chín câu lành".
“Mother ui, hum n4i kon hk zia, kon f4i 0 l4i hok th3m.” Đó là một câu trong đề thi Việt văn mà học sinh phải phân tích. Tiếng Việt đây sao?
Thoạt đọc câu này, tôi không hiểu đó là cái ǵ, cho đến khi đọc được câu đă được ‘dịch’ ở trong ngoặc ('Mẹ ơi, hôm nay con không về, con phải ở lại học thêm'). Đề thi là: "Bạn trẻ trong t́nh huống trên đă sử dụng ngôn ngữ chat, ngôn ngữ teen để nói chuyện với mẹ. Nhận xét về từ ngữ xưng hô và cách sử dụng từ Tiếng Việt. Từ đó em rút ra bài học ǵ trong giao tiếp?"
Nếu tôi phải phân tích đề văn này, tôi sẽ nói ngay, đó không phải là tiếng Việt! Và thật là hỗn láo nếu con cái nói chuyện với cha mẹ bằng thứ ‘tiếng lạ’ kia (trừ từ ‘mother’, mà trong giao tiếp th́ trẻ con bên này hay gọi Mẹ là ‘Mom’, hoặc ‘Mami’). Và tất nhiên, không cần phải phân tích làm ǵ thứ ngôn ngữ lạ ấy.
Trong khi đó một bộ phận cộng đồng mạng ở VN lại ủng hộ, hưởng ứng cách ra đề thi như vậy v́ nó theo chủ trương của Bộ Giáo dục VN là ‘đổi mới phương thức ra đề’
Một phụ huynh đọc xong đề thi, nói:”Hết chuyện dạy rồi hay sao mà kêu học sinh phân tích ngôn ngữ ‘chat’?” Theo thạc sĩ ngôn ngữ học Lư Thơ Phúc, giảng viên Trường ĐH Phú Yên, ngôn ngữ “chat” dựa vào sự tiện lợi, ngắn gọn nên học sinh rất thích và sử dụng thành phong trào. Điều lo ngại nhất là thứ ngôn ngữ này đă tràn vào trường học, đặc biệt là các trường phổ thông, ở lứa tuổi học sinh đang hoàn thiện nhân cách cũng như vốn tiếng Việt.
Mà thế hệ sau này, không phải ai cũng có vốn tiếng Việt hoàn chỉnh. Ngay cả trong làng báo, rất nhiều phóng viên-những người được xem là ‘giỏi chữ nghĩa’, song vẫn viết những câu ...khó hiểu, dùng từ sai nghĩa, bỏ dấu lung tung, nhất là dấu hỏi, dấu ngă.
Những cuộc chat của giới trẻ 8X, 9X nhằm nói theo cách vui nhộn những thông tin riêng tư đồng thời muốn khẳng định ḿnh, sẽ dẫn tới thứ ngôn ngữ chat lạ hóa tiếng Việt, mà xă hội đặc biệt quan tâm và lo lắng chúng làm biến dị tiếng Việt.
Lạ hoá tiếng Việt b́nh thường theo cách: a) dùng xen tiếng nước ngoài; b) dùng phương ngữ tuỳ tiện; c) dùng những kư tự lạ, biến đổi tuỳ tiện con chữ; d) thay đổi, rút gọn tuỳ tiện âm đầu, thanh điệu, nguyên âm, âm cuối trong một vần. Như: “Pùn nhủ mún chít mà zẫn fải học” (Buồn ngủ muốn chết mà vẫn phải học); “Tua^n` naizz` hum~ koa’ gi` dang’ ke^~… hum~ lum` dc gi` hit” (Tuần này hổng có ǵ đáng kể… hổng làm được ǵ hết)…
Cha mẹ có con trong lứa tuổi teen, v́ không hiểu chúng nói ǵ, nên phải học ‘ngôn ngữ’ của chúng, lâu ngày cũng...xài luôn một cách vô thức. Điển h́nh là trên các trang mạng xă hội, người ta có thể dễ dàng đọc được những comment của người lớn, dùng ngôn ngữ chat.
Ngôn ngữ chat thay đổi hẳn Việt văn: Nguyên âm "ô" được thay đổi bằng âm "u", nguyên âm "ê" thay bằng nguyên âm "i", nguyên âm "ă" thay bằng "é" ví dụ: "một" được viết là "mụt", "chết" viết là "chít", "thôi chết rồi" được viết là "thui chít rùi", "lắm" được viết là "lém".
Với các từ có nhiều nguyên âm th́ âm "ô" hay "ê" sẽ bị cắt bớt đi, ví dụ: từ "luôn" viết là "lun"; từ "suốt" viết là "sút", "biết" viết là "bít".
Một số vần như vần "ây" chỉ viết là "i"; vần "yêu" viết là "iu", ví dụ: "bây giờ" được viết là "bi giờ" hay "bi h", "em yêu" được viết là "em iu".
Phụ âm cũng bị ...cắt bớt, như "xong" chỉ viết là "xog", từ "lủng củng" chỉ viết là "lủg củg" từ "ḿnh" chỉ viết là "ḿn", từ "rồi" viết là "̣i"...Và nhiều kiểu câu chữ... dị dạng khác.
Chỉ với vài kiểu ‘chế biến ngôn ngữ’ như trên, đă thấy lỗi chính tả Việt văn hiện nay đang ở mức báo động. Vẫn biết, người lớn dung từ ngữ tuổi teen để...vui là chính, nhưng với lứa tuổi học sinh phổ thong, khi mà tiếng mẹ đẻ của chúng c̣n chưa rành, đă bị thâm nhập tiếng quái lạ, sau này, văn chương của chúng chắc cũng thuộc dạng ‘quái thai’. Bởi, ngôn ngữ chat không phải là tiếng Việt.
Ảnh hưởng của ngôn ngữ chat đă xảy ra. Trong bài viết "Tràn lan bài thi viết sai lỗi chính tả" đăng trên Tạp chí Giáo dục thủ đô số 10+11 tháng 10/2010 tác giả Lê Nhung đă viết: "Ví dụ, trong kỳ thi vào lớp 10 THPT, có bài làm văn của học sinh như sau: “Bài thơ “Nhớ rừng” của nhà thơ Thế Lữ đă diễn tả rất xâu xắc tâm trạng của tầng lớp thanh niên chí thức lúc bấy giờ”. Hoặc ngay trong bài nghị luận về vấn đề “Học phương pháp học”, một học sinh lớp 12 đă viết: “Em sẽ cố gắng thay đổi cách học bài, dù có pùn ngủ mún chit cũng phải giải quyết hết bài tập...” (!!)
Trong tiếng Anh, cũng có tiếng lóng của giới học sinh (schoolboy slang), nhưng đă viết thành chữ, thành văn, th́ không được dùng những từ lóng này.
Tôi là ông giáo về hưu, thấy điều chướng tai gia mắt về chuyện giáo dục xảy ra ở quê nhà th́ không chịu được. Tôi tin rằng các cháu nhỏ sinh sống tại Mỹ không bị ảnh hưởng thứ tiếng quái dị này, v́ đa số các cháu chỉ biết nói, chứ ít cháu nào biết viết. Nhưng nếu gia đ́nh nào muốn dạy các cháu viết tiếng mẹ đẻ, cũng nên biết đă có hiện tượng này, để mà tránh xa.
Những Điều Có Thể Bạn Chưa Biết Về Món Kem Mát Lạnh
Nguồn gốc của kem
Kem xuất phát từ món tráng miệng lạnh được chuẩn bị cho hoàng đế La Mă vào thế kỷ thứ nhất sau công nguyên. Nó được chế biến từ tuyết và trái cây kết hợp với một số nguyên liệu khác. Tuy nhiên, kỷ thuật này không được phát triển, nó dần bị mài ṃn và biến mất.
Vào thế kỷ, thứ 13, Marco Polo đă mang công thức chế biến kem từ sữa đông lạnh du nhập vào châu Âu. Trong thời kỳ này, kem được coi là một món ăn tráng miệng ưa thích trong giới quư tộc. Các đầu bếp của hoàng gia đă ra sức bảo vệ, phát triển các kỷ năng chế biến tạo nên sự đa dạng trong các món tráng miệng. Tuy nhiên, cuối cùng công thức vẫn bị lọt ra ngoài và tầng lớp dân thường đă sử dụng chúng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày.
Kem du nhập vào các thuộc địa của Mỹ vào cuối những năm 1600 và cuối thế kỷ thứ 18, các cửa hàng bán kem đầu tiên đă được mở ra tại thành phố New York. Năm 1846, tủ kem di động được phát minh mà mọi người vẫn sử dụng chúng để làm kem tại nhà. Tuy nhiên, đến cuối thế kỷ 19, quy mô trong ngành bán kem không được mở rộng là mấy, thay vào đó là sự phát triển vượt bậc của các kỷ năng làm kem. Chỉ khi đến năm 1904, tại hội trợ triển lăm tại thành phố Louisiana, Hoa Kỳ , kem mới được phổ biến rộng răi tạo nên cơn sốt và tạo bước đệm cho sự thành công và phát triển trong lĩnh vực kinh doanh ẩm thực về kem sau này.
Những điều thú vị về kem mà bạn chưa biết
1. Con người phải tốn ít nhất mười hai lít sữa để làm cho một gallon kem (khoảng 3,78 lít).
2. Tại Hoa Ky , trung b́nh một người tiêu thụ xấp xỉ 23 lít kem hàng năm.
3. Để tẩu tán hết một chiếc ốc quế cỡ to, chúng ta phải mất trung b́nh 50 lần liếm kem.
4. Cannada đă ghi kỷ lục về chiếc kem nước quả lớn nhất với cân nặng 24 tấn.
5. Ở thành phố Portland của tiểu bang Oregon là nơi mà lượng kem tiêu thụ tính trên đầu người lớn nhất thế giới vào năm 2003.
6. Kem Vanni là hương vị được bán chạy nhất.
7. Thành phần chính trong kem chính là không khí!
8. Tháng 7 được goi là tháng kem của quốc gia.
9. Hoa Kỳ sản xuất 800 triệu lít kem hàng năm.
10. 98% các hộ gia đ́nh ở Hoa kỳ đều dự trữ sẵn kem trong tủ lạnh.
11. Kem socola là kem được yêu thích nhất.
12. Khoảng 5% con người chia sẻ món kem thơm ngon với thú cưng của ḿnh.
13. Năm 2002, một chiếc kem h́nh kim tự tháp được hoàn thành với 3000 th́a kem và nặng hơn 453kg.
14. California, Indiana, Ohio, Texas và New York là những thành phố dẫn đầu trong doanh thu bán kem.
Những lợi ích từ món kem thơm ngon, mát lạnh
Các nhà khoa học đă chỉ ra rằng, kem khiến cho chúng ta khỏe mạnh hơn bởi các dưỡng chất có chứa trong các thành phần chế biến kem. Nó bao gồm hơn 100 loại chất hữu cơ có ích: 25 axit amin chứa hàm lượng protein, 25 axit béo, 30 loại muối khoáng, 20 loại vitamin khác nhau và các men lợi khuẩn giúp ích trong quá tŕnh trao đổi chất và tiêu hóa.
Một thành phần vô cùng hữu ích chứa trong kem chính là sữa, một nguồn năng lượng dồi dào cung cấp cho sự h́nh thành, phát triển của năo và tăng cường trí thông minh của trẻ em. Đặc biệt đối với các loại sữa và sữa chua khi đông lạnh, nó được giảm thiểu chất béo nên phù hợp với những người huyết áp thấp và bị bệnh tim mạch.
Ngoài ra, đối với các loại kem kết hợp hoa quả tươi sẽ mang đến cho chúng ta lượng vitamin D, C giúp tăng sức đề kháng của cơ thể và khiến da của chúng ta sẽ trở nên mịn màng hơn.
Đặc biệt, kem c̣n có sức mạnh vô cùng đặc biệt chính là giúp chúng ta hạ hỏa, xua tan đi những cơn căng thẳng mệt mỏi, stress hay nỗi lo âu buồn bực trong cuộc sống nhờ vào sự mát lạnh của kem. Các nhà nghiên cứu đă chỉ ra kem chính là thực phẩm giúp con người hạnh phúc hơn trong cuộc sống.
Tuy nhiên, các bạn đừng dựa trên những lợi thế ưu việt của kem mà tiêu thụ chúng với lượng lớn trong thời gian ngắn v́ chúng sẽ mang đến những tác động tiêu cực như viêm họng hay tê buốt răng.
Tin Vui Cho Con Người: Đă T́m Ra Phương Pháp Trị Liệu Mới Cho Ung Thư Máu
Thay v́ sử dụng hóa trị và xạ trị tấn công thẳng vào các tế bào ung thư, những bác sĩ tại Philadelphia đă "huấn luyện" cho các tế bào miễn dịch trong cơ thể của Nick trở nên mạnh mẽ hơn và "chuyên nghiệp" hơn trong việc tiêu diệt những tế bào ung thư.
Cali Today News- Nick Wilkins được các bác sĩ chẩn đóan bị mắc bệnh ung thư bạch cầu từ khi mới lên 4 tuổi. Sau 10 năm điều trị, các tế bào ung thư vẫn tiếp tục quay trở lại dù cho các bác sĩ đă sử dụng tất cả các phương pháp trị liệu, sau cùng người cha đă phải nói chuyện với chính đứa con trai của ḿnh.
Ông John Wilkins giải thích cho Nick, cậu bé con 14 tuổi hiểu rằng các bác sĩ đă cố gắng hết sức, dùng mọi phương pháp trị liệu từ hóa trị cho đến xạ trị, thậm chí là đă tiến hành cấy ghép tủy do chị gái của cậu bé hiến tặng, thế nhưng t́nh trạng bệnh của cậu bé có vẻ không mấy khả quan hơn.
Ông John hồi tưởng lại: “Tôi nói với thằng bé rằng chúng ta không c̣n sự lựa chọn nào khác.”
Chỉ c̣n một phương pháp điều trị duy nhất mà họ có thể thử: một liệu pháp đang trong quá tŕnh thử nghiệm của Đại học Pennsylvania.
Dù 14 tuổi nhưng Nick hiểu rằng nếu lần thử nghiệm này thất bại sẽ đồng nghĩa với việc cậu bé có thể chết, thằng bé lúc ấy rất kiên cường.
Vài tháng sau đó, Nick rời Virginia, nơi gia đ́nh cậu bé đang sống, chuyển đến Philadelphia mang theo hy vọng sống mong manh. Cậu bé chính thức trở thành một phần của cuộc thử nghiệm phương pháp mới này.
Phương pháp mới này được các bác sĩ mô tả là hoàn toàn khác hẳn với những phương pháp mà Nick đă được dùng trước đó: Thay v́ sử dụng hoá trị và xạ trị tấn công thẳng vào các tế bào ung thư, những bác sĩ tại Philadelphia đă “huấn luyện” cho các tế bào miễn dịch trong cơ thể của Nick trở nên mạnh mẽ hơn và “chuyên nghiệp” hơn trong việc tiêu diệt những tế bào ung thư.
Hai tháng sau, kết quả thật ngoài sức tưởng tượng, mọi người gọi đó là một phép màu, Nick xuất viện với kết quả xét nghiệm cho thấy cậu bé không c̣n bị tế bào ung thư đeo bám nữa.
Đă sáu tháng trôi qua kể từ ngày Nick tham gia thử nghiệm phương pháp trị liệu mới, kết quả của những cuộc xét nghiệm và kiểm tra đều đặn đă chứng minh được thành công của phương pháp thần kỳ này. Hiện Nick đă bước sang tuổi 15, sống khoẻ mạnh và không c̣n dấu hiệu của bệnh tật.
Có khoảng 21 người trẻ khác cũng đă được trị liệu bằng phương pháp mới này tại bệnh viện trẻ em The Children’s Hospital of Philadelphia, và 18 bệnh nhân trong số đó, cũng giống như Nick, đang có dấu hiệu thuyên giảm hoàn toàn tế bào ung thư; một trong số đó cũng đă được công bố là không c̣n tế bào ung thư trong cơ thể.
Các bác sĩ của Đại học Penn đă công bố phát hiện mới của họ vào cuối tuần này tại hội nghị thường niên của Hội huyết học Mỹ (The American Society of Hematology).
Cũng tại hội nghị này, hai trung tâm nghiên cứu về ung thư khác là Memorial Sloan – Kettering tại New York và National Cancer Institute cũng sẽ công bố kết quả mà họ đạt được bằng phương pháp miễn dịch trị liệu giống như phương pháp mà Nick đă được dùng để chữa trị.
Các công bố này đă mang lại nhiều hứa hẹn cho các bệnh nhân của căn bệnh ung thư, đặc biệt là những bệnh nhân đă thử qua nhiều phương pháp trị liệu mà vẫn không thành công.
Tiến sĩ David Porter, một chuyên gia về huyết học và là một bác sĩ chuyên khoa thuộc Đại học Penn nói: “Phương pháp này thật sự là một bước tiến vượt bậc so với những phương pháp điều trị ung thư mà tôi từng được thấy suốt 20 năm qua. Chúng ta đang bước vào một thời kỳ mới của y học.”
Trong phương pháp mới này, đầu tiên các bác sĩ sẽ loại bỏ các tế bào T-cell (một dạng tế bào bạch cầu), tế bào này đóng vai tṛ quan trọng trong hệ thống miễn dịch. Sau đó họ tiến hành tổ chức lại cấu tạo của tế bào bằng cách chuyển đổi cấu tạo gene của nó. Khi được đưa trở lại vào cơ thể bệnh nhân, mỗi tế bào đă được biến đổi sẽ nhân lên đến 10,000 tế bào mới. Những tế bào “thợ săn” này sau đó sẽ theo dơi và tiêu diệt các tế bào ung thư bên trong cơ thể của bệnh nhân.
Về cơ bản, các nhà nghiên cứu đang cố gắng để đào tạo cơ thể của Nick chống lại căn bệnh ung thư, tương tự như cách cơ thể chúng ta chống lại bệnh cảm lạnh thông thường.
Ngoài những bệnh nhân thuộc khoa nhi, các nhà khoa học của Đại học Penn cũng đă thử phương pháp mới này trên 37 người lớn mắc bệnh bạch cầu và 12 trong số 37 bệnh nhân đó đă hoàn toàn khỏi bệnh. Tám người khác đang dần có dấu hiệu khả quan và các kết quả kiểm tra cho thấy t́nh trạng bệnh của họ đang ngày càng thuyên giảm.
Khi tham gia phương pháp điều trị này, các bệnh nhân sẽ có những triệu chứng giống như bệnh cảm cúm trong một quăng thời gian ngắn.
Các bác sĩ và nhà khoa học của Đại học Penn đang làm việc với những trung tâm y tế khác để có tể kiểm tra tính thành công của phương pháp mới này trên nhiều bệnh nhân hơn nữa. Họ cũng có kể hoạch sẽ thử áp dụng phương pháp này cho điều trị các loại ung thư máu và các khối u rắn.
Câu hỏi lớn được đặt ra là: liệu căn bệnh bạch cầu của Nick có quay trở lại?
Các nghiên cứu chỉ được tiến hành từ năm 2010, nhưng cho đến nay, tỉ lệ tái phát được xác định là tương đối thấp: trong 18 bệnh nhi khác, những bệnh nhân có dấu hiệu khỏi bệnh chỉ có 5 trường hợp bị tái phát bệnh; và trong 12 trường hợp bệnh nhân ở độ tuổi trưởng thành, những người cũng đă được xác định là đang thuyên giảm sau khi tham gia điều trị bằng phương pháp miễn dịch trị liệu này, chỉ có một trường hợp bị mắc bệnh trở lại. Một số bệnh nhân đă khỏi bệnh được ba năm và không có dấu hiệu tái phát của bệnh.
Tiến sĩ Porter kể lại: Đầu tiên, chúng tôi đă rất vui mừng khi t́m thấy các tế bào T-cell - những tế bào “thợ săn” vẫn c̣n sống sót trong cơ thể của bệnh nhân sau hơn ba năm. Chúng vẫn c̣n hoạt động và vẫn làm tốt chức năng của chúng: t́m kiếm và tiêu diệt tế bào ung thư, v́ thể khả năng tái phát bệnh là rất thấp. Hơn nữa, trước khi tuyên bố bệnh nhân đă thuyên giảm hay khỏi bệnh, chúng tôi phải lùng sục các tế bào ung thư, điều này đặc biệt khó khăn, nhất là với những tế ung thư đă biến đổi, rất khó để nhận dạng chúng. Thông thường, dạng tế bào bệnh bạch cầu mà Nick mắc phải, các bác sĩ có thể t́m thấy từ một trong số 1,000 tến bào cho đến một trong số 10,000 tế bào ung thư. Nhưng công nghệ cua Penn có thể t́m thấy một trong số 100,000 cho đến một trong 1 triệu tế bào ung thư, và chúng tôi đă không t́m thấy bất kỳ tế bào ung thư nào trong cơ thể của Nick hoặc bất cứ bệnh nhân nào đă được tuyên bố khỏi bệnh hoàn toàn.
Một trong những khía cạnh tốt nhất của phương pháp điều trị mới này là nó sẽ không quá khó khăn hay phức tạp để tiến hành tại những trung tâm y tế khác. Tiến sĩ Porter hy vọng một ngày nào đó, phương pháp này sẽ chính thức được công nhận và sử dụng để điều trị cho những bệnh nhân chứ không chỉ là phương pháp thực nghiệm.
“Chúng tôi hy vọng điều này sẽ sớm thành sự thật. Có thể năm tới phương pháp này vẫn chưa được đưa vào sử dụng, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không lâu đến một thập kỷ để chờ đợi phương pháp này.”
Cho tới thời điểm này, các bệnh nhân chỉ có thể nhận được phương pháp điều trị này nếu họ đang tham gia vào quá tŕnh nghiên cứu và thử nghiệm, nhưng Tiến sĩ Renier Brentjens, giám đốc của dự án điều trị ung thư bằng liệu pháp tế bào (tương tự phương pháp miễn dịch trị liệu) tại Memorial Sloan – Kettering dự đoán rằng phương pháp này sẽ sớm được phổ biến trong ṿng ba đến năm năm tới.
Ông khẳng định, sự thành công của liệu pháp này không phải là một tṛ chơi may rủi mà là quá tŕnh của sự nghiên cứu và sự tham gia thử nghiệm của rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh ung thư. Ông nói rằng ông sẽ không bao giờ quên bệnh nhân đầu tiên mà ông điều trị, bệnh nhân này ban đầu có một lượng lớn các tế bào ung thư trong tủy xương của ḿnh. Nhưng sau khi tham gia thử nghiệm phương pháp mới này, Renier đă quan sát dưới kính hiển vi và kinh ngạc nhận ra ông không thể t́m thấy bất cứ một tế bào ung thư nào nữa cả. Ông kể lại với một niềm tự hào: “Tôi không thể mô tả cảm giác lúc đó. Thật tuyệt vời!”
(Không thể rời xa Đạo dù chỉ trong tíc tắc.)
Trung Dung
Đây là chuyện tôi nghe:
Có thầy nọ sống đời tu hành rất mực thánh thiện. Không kể những lúc bắt buộc phải nhín chút thời gian dành cho các sinh hoạt cần thiết của đời thường, thầy luôn cố gắng thu xếp tối đa thời gian trong ngày để cầu nguyện, tụng kinh, ngồi thiền, v.v… Đầu óc thầy hầu như không c̣n chỗ nào trống trải cho các tà niệm sái quấy có thể thừa cơ len lỏi vào. Sau nhiều năm dài tu hành tinh nghiêm, cẩn mật như thế, thầy thấy măn nguyện trước sự tiến bộ tâm linh.Thế rồi khuya hôm nọ, sau khi xong cữ thiền giờ Tư, thầy đi ngủ và mơ thấy ḿnh dự một buổi tiệc lớn gồm toàn những bậc đạo cao đức trọng.
Trong lúc chủ tiệc chưa ra tiếp khách, mọi người lần lượt được rước tới bàn ăn rất to và dài. Ai cũng có chỗ ngồi trang trọng theo đúng thứ bậc v́ chủ tiệc đă gắn sẵn trên mặt bàn những tấm thẻ nhỏ ghi họ tên từng thực khách. Thầy thấy ḿnh được vinh dự xếp ngồi gần chủ tiệc, nhưng ở vị trí thứ nh́. Vị trí thứ nhất dành cho người bán tạp hóa ở khu phố không xa nơi thầy cư trú.Sáng hôm sau, thầy t́m tới tiệm tạp hóa, lựa một góc và nhẫn nại đứng quan sát rất lâu.
Tiệm không lớn lắm nhưng lúc nào cũng có khách hàng vào ra nườm nượp. Chủ tiệm chẳng hở tay bán hàng, thu tiền, thối tiền… vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, nói năng ḥa nhă… Tuyệt nhiên không thấy chủ tiệm có cử chỉ, động tác đặc biệt ǵ tỏ ra ông đang tĩnh tâm hay cầu nguyện.
Nhân một lúc ngớt khách, thầy bước tới chào chủ tiệm và kể lại giấc mơ kỳ lạ. Chủ tiệm ôn tồn nói: “Tôi cần chiết dầu ăn từ cái thùng hai mươi lít ra hai mươi cái chai xếp sẵn ở góc kia. Xin thầy giúp một tay. Đừng để chai nào đầy quá hay vơi quá. Đừng làm sánh dầu ra ngoài chai nhớp nháp. Lát nữa sẽ tiếp tục câu chuyện của thầy.”
Thầy chiết dầu vừa xong th́ đúng lúc chủ tiệm được ngơi tay bán hàng. Ông ta bước tới hỏi: “Năy giờ cắm cúi lo chiết dầu ra chai, trong đầu thầy có giây phút nào nhớ nghĩ tới Trời tới Phật không?”
Thầy bẽn lẽn: “Tôi làm không quen, ráng tập trung rót dầu vào từng chai theo đúng yêu cầu của ông, mệt toát mồ hôi. Do đó chẳng được phút giây nào rảnh trí mà nhớ nghĩ tới Phật Trời!”Chủ tiệm cười hiền: “Nếu thầy bận bịu buôn bán như tôi cả ngày, lu bu quanh năm suốt tháng, th́ tâm thầy ắt xa Trời xa Phật mịt mù luôn! Tôi không có phước lớn để được rảnh rang chuyên lo tu hành như thầy. Tôi chỉ ráng tập thành thói quen cho tâm tôi lúc nào cũng nhớ Trời nhớ Phật. Khi bán hàng cho khách tôi nguyện không để ai phải phiền ḷng v́ bị cân non đong thiếu. Khi chiều chuộng khách hàng tôi nguyện không để ai mích ḷng v́ thấy tôi thiên vị. Gặp khách hàng xấu tính, tôi nói cười nhă nhặn, thầm nhắc nhở: Thánh Thần giả dạng thường dân tới thử thách ḿnh đây. Tôi tu như vậy đó, thưa thầy.
Cuối tuần, mạng xă hội rạo rực bốc lửa với cái lon của mợ Ninh Thị Thu Hương. Với ḷng yêu nước nồng nàn, mợ đă nhảy cỡn lên bàn, cực lực phản đối mấy đứa tư bổn đă dám rộn ră kêu gọi dân ta hăy "Mở Lon Việt Nam".
Theo mợ Cục trưởng Cục Văn hóa cơ sở Ninh Thị Thu Hương th́:
"Từ "lon" đứng một ḿnh, không gắn với từ Coca-Cola hay bia... có thể được hiểu theo rất nhiều nghĩa. Ví dụ, nếu thêm dấu, thêm mũ vào cho từ đó... th́ từ "LON VIỆT NAM" có rất nhiều vấn đề."
Chuyện rằng th́ là:
Mấy ông bà chiến lược gia tiếp thị Công ty TNHH Nước Giải Khát Coca-Cola Việt Nam ngồi buồn găi háng dế lăng tăng đă phọt ra một khẩu hiệu quảng cáo cực kỳ ấn tượng: "MỞ LON VIỆT NAM".
Lời kêu gọi "MỞ LON VIỆT NAM" này vang dội khắp xứ trên truyền h́nh và các phương tiện quảng cáo khác, thiếu điều biến thành ḍng thác cách mạng... mở lon.
Dzậy là mợ cục trưởng ra ngay công văn cấm Cô ca Cô la, không được tiếp tục... mở lon.
Lư do:
"Mở lon" có dấu hiệu về hành vi quảng cáo thiếu thẩm mỹ, không phù hợp thuần phong mỹ tục Việt Nam và coi như đă vi phạm các quy định tại khoản 3 Điều 8 và khoản 1 Điều 19 Luật Quảng cáo về tính phù hợp thuần phong mỹ tục.
Đưa ra lư do thiếu thẩm mỹ, không phù hợp thuần phong mỹ tục th́ th́ chắc cú rằng mợ Hương nghĩ rằng mấy tên trời đánh Cô ca Cô la nó có ư xúi bậy dân ta đi mở cái... đi nhai đứng ngậm ngồi cười...
Phải hông bà con!?
Nếu bà con mà gật đầu phải phải th́ coi chừng nghe! Từ giờ trở đi đứa nào mở miệng xổ ra những cụm từ như mua lon, bán lon, khui lon, chơi lon, rửa lon, đá lon... là thấy mẹ với mợ Hương cục trưởng rất ư là nhạy cảm này.
Lon coi như đă bị xếp vào thành phần... phản động.
Riêng Tư tui th́ từ nay, mỗi khi chui vào mùng với con mẹ lựu đạn th́ Tư chỉ cần thỏ thẻ "khui lon ăn mừng ngay thôi" nghe em là lựu đạn sẽ nổ vang trời ăn mừng cuộc cách mạng mở lon chiến thắng!
Ba Câu Chuyện Nhỏ Giúp Bạn Nhận Ra Đâu Là Con Đường Tới Hạnh Phúc
Trong cuộc sống, khi gặp khó khăn bế tắc bạn sẽ làm ǵ? Tiếp tục kiên tŕ hay buông xuôi tất cả? Vẫn có một con đường khác dành cho bạn, hăy tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đang mong muốn điều ǵ?
Câu chuyện 1
Một nhóm bạn trẻ tuổi đi khắp nơi t́m kiếm hạnh phúc, nhưng lại gặp được rất nhiều phiền năo, ưu sầu cùng thống khổ.
Họ bèn đến hỏi bậc thầy Socrates (một triết gia Hy Lạp cổ đại), rốt cuộc hạnh phúc đến từ đâu?
Socrates nói: “Các bạn trẻ, hăy giúp tôi tạo ra một chiếc thuyền trước đă!”
Những người này đành tạm thời gác chuyện t́m kiếm hạnh phúc qua một bên để t́m kiếm vật liệu đóng thuyền. Suốt 49 ngày, họ cưa một gốc cây vừa cao vừa lớn, khoét rỗng ở giữa tạo thành chiếc thuyền độc mộc.
Thuyền độc mộc được đưa xuống nước, những người trẻ tuổi kia mời lăo sư lên thuyền, một bên hợp sức chèo thuyền, một bên cùng ca hát đồng thanh.
Socrates nói: “Các thanh niên, các cậu thấy vui không?”
Đám thanh nhiên nhao nhao trả lời: “Rất vui ạ!”
Socrates nói: “Niềm vui chính là như vậy đó, nó tự nhiên đến khi chúng ta bận rộn để thực hiện một mục tiêu rơ ràng nào đó”.
Đúng! Thực ra niềm vui chỉ đơn giản là như vậy.
Quá tŕnh phần đấu v́ mục tiêu của bản thân ḿnh cũng vô cùng thú vị. Một tâm hồn khoáng đăng, th́ mới dễ gạt bỏ đi những phiền muộn.
Câu chuyện 2
Một con cáo đi ngang qua một vườn nho có tường rào bao quanh chắc chắn. Nó có một cái mũi vô cùng nhạy bén cùng với cái đầu thông minh. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, nó biết rằng những quả nho trong vườn kia rất đặc biệt, và chắc chắn nó chưa bao giờ được nếm thử loại nho nào hảo hạng như thế.
Con cáo này đă từng nếm qua vô số các loại nho ngon, nó thậm chí c̣n nói với những người bạn của ḿnh rằng: “Trên đời này chưa từng có loại nho nào mà tôi chưa ăn”.
Đối mặt với vườn nho mà nó chưa được nhấm nháp qua quả nào, tính tham ăn cùng với hiếu thắng khiêu khích nó. Nó tự nói với chính ḿnh: “Cáo ta đây thật vô cùng đau xót nếu như không được ăn trái nho kia, cũng giống như chỉ muốn làm binh sĩ quèn, thật không có tiền đồ ǵ”.
Thế là, nó quyết định bằng mọi cách phải vào vườn nho, nếu không nhất định sẽ không đi đâu. Sau khi đi hai ṿng xung quanh vườn, nó phát hiện vườn nho này tường bao rất cao, nó không thể nhảy lên được. Vậy là nó ngồi lại suy nghỉ đủ cách, cuối cùng nó đă t́m được một cái lỗ nhỏ để có thể tiến vào. Nhưng cái lỗ này thật sự quá nhỏ, nó lại không thể chui qua. Suy nghĩ một lát, nó quyết định: Tuyệt thực, giảm béo.
Trải qua 3 ngày tuyệt thực, cáo đă gầy đi rất nhiều, nó dễ dàng chui qua cái lỗ nhỏ kia vào vườn nho. Nó vuốt ve những quả nho trong vườn, từ trước đến giờ, nó chưa từng nếm loại nho nào ngon như vậy. Thế là nó thỏa thích ăn, ăn liền trong ba ngày. Sau đó nó sợ gặp nguy hiểm và chuẩn bị rời khỏi đây.
Lúc này, một vấn đề mới xuất hiện: Bởi v́ ăn mấy ngày liên tiếp, nó lại mập ú, nên không cách nào theo lỗ nhỏ kia mà chui ra ngoài. Bất đắc dĩ, nó lại một lần nữa tuyệt thực, lần này so với lần trước c̣n nhiều hơn một ngày.
Sau khi về nhà, nó đem kinh nghiệm ăn nho cùng với hai lần nhịn đói nói cho các cáo già ở trong làng, và hỏi: “Chuyện cháu làm có đáng giá hay không?”
Một cáo già nói: “Cháu mập lên bao nhiêu th́ gầy đi bấy nhiều, vậy có khác nào không ăn, lại c̣n phải mạo hiểm tính mạng, quả thật không đáng”.
Một cáo già khác nói: “Tuy cháu có phải chịu không ít những nguy hiểm, nhưng cháu lại được ăn một loại nho ngon, chưa bao giờ được ăn, đương nhiên là đáng giá”.
Qua cuộc đối thoại giữa các con cáo thấy được các kiểu quan niệm sống của con người chúng ta:
Một người sống dựa trên lập trường chiếm hữu, người ấy nhất định sẽ nằm trong ṿng luẩn quẩn giữa hai thái cực, thống khổ v́ chưa thể thoả măn được dục vọng chiếm hữu, và sự tẻ nhạt sau khi dục vọng chiếm hữu được thỏa măn.
Một người sống dựa trên lập trường xây dựng, người ấy chắc chắn sẽ cố gắng theo đuổi mục tiêu chưa đạt được và thong dong thoải mái khi đă được mục tiêu. Quan niệm thứ nhất chắc chắn là tiến thoái lưỡng nan, quan niệm sống sau chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Câu chuyện 3
Một con kiến hết sức chăm chỉ, siêng năng, một ngày nó đi lạc vào cái sừng trâu khô. Con kiến rất nhỏ, sừng trâu cong cong, kiến thấy sừng trâu giống như một đường hầm vô cùng rộng lớn. Nó nghĩ, ra khỏi đường hầm, chắc sẽ là một danh lam thắng cảnh đẹp tuyệt trần. Ai ngờ, càng đi lại càng thấy hẹp, cuối cùng hẹp đến nỗi không thể nhét thân vào nữa. V́ thế, kiến buộc phải dừng lại, sau đó suy nghĩ một hồi lâu, nó quyết định quay lại, khởi đầu lại một lần nữa.
Lần này, nó đi ra hướng ngoài của sừng trâu, kết quả phát hiện c̣n đường càng ngày càng rộng, hơn nữa đi ra khỏi sừng trâu, nó nh́n thấy trời xanh mây biếc, cao vời vợi, dưới đất cây cối tốt tươi, tựa như từng con sóng xanh cuồn cuộn ngoài biển cả. Trong chốc lát, nó cảm giác ḿnh chính là chú chim non bay lượn giữa bầu trời tự do, như con cá nhỏ bơi lội thoải mái nơi biển rộng.
Sau đó, kiến gặp người liền nói: “Lúc gặp trở ngại con người không cách nào vượt qua, th́ đừng ngại hăy đổi phương thức. Điều này giống như mở ra một cánh cửa khác, đổi một cái ch́a khóa, hy vọng cánh cửa ấy sẽ trở nên rộng mở”.
“Không để tâm vào chuyện vụn vặt”, rơ ràng là rất có đạo lư.
Muốn nhận biết được bên nào là đỉnh sừng trâu dường như chẳng dễ dàng khi đang bên trong nó. Chỉ với một tâm hồn tỉnh táo và thông suốt th́ mới giải trừ được hoàn cảnh khó khăn.
Cái Ǵ Của Ḿnh Th́ Sẽ Không Mất, Càng Tranh Giành Th́ Phúc Báo Càng Hao Tổn
Nếu đă là thứ của ḿnh mà bị người khác lấy mất th́ ông trời sẽ trả lại cho. Không phải thứ của ḿnh th́ có tranh giành cũng chẳng có được. Vậy nên hăy vui vẻ mà sống!
Vào triều đại nhà Minh, có một thư sinh tên là Ngô Tử Điềm. Ngô Tử Điềm mồ côi mẹ từ rất sớm, cha cậu cưới vợ hai. Mẹ kế của Tử Điểm rất bất công, bà chỉ đối xử tốt với người con ruột của ḿnh, c̣n đối với Tử Điềm th́ lại rất không tốt. Dần dần trong ḷng Tử Điềm có chút bất b́nh thậm chí oán giận mẹ kế.
Sau này, khi Tử Điềm cưới vợ, mẹ kế cũng không đối xử tốt với vợ của anh ta. Trong ḷng Tử Điềm thầm nghĩ: “Thật là bất công, ḿnh không thể chịu đựng thêm được nữa, phải đi t́m mẹ kế nói cho ra lẽ mới được.” Thế là Tử Điềm bèn đi t́m mẹ kế nói chuyện. Nhưng lại bị vợ bắt gặp, vợ anh ta khuyên can rằng: “Chúng ta là con nên chịu nhịn một chút.”
Sau này, khi cha của Tử Điềm qua đời. Ông có để lại ruộng đất và tiền bạc. Mẹ kế của Tử Điềm chỉ chia cho hai vợ chồng Tử Điềm một số đất ít ỏi c̣n hai mẹ con bà nhận hết phần tiền và phần lớn ruộng đất. Lần này, Tử Điềm quyết không nhẫn nhịn nữa mà lập tức đi t́m mẹ kế để đ̣i sự công bằng.
Nhưng vợ biết được và ngăn cản lại. Người vợ c̣n nói rằng: “Có hại chịu thiệt là phúc! Hơn nữa chúng ta cần phải hiểu, đă là thứ của chúng ta th́ có chạy cũng không chạy thoát, đâu có cái nào cứ tranh là được? Càng tranh giành, phúc báo càng bị hao tổn.”
Quả nhiên, không lâu sau v́ người con riêng của mẹ kế và cha Tử Điềm có thói quen đam mê cờ bạc, nên toàn bộ tài sản đă nhanh chóng tiêu tan. Hai mẹ con người mẹ kế này phải đi ra đường xin ăn.
Nếu là người b́nh thường ở vào hoàn cảnh giống như Tử Điềm, chắc hẳn sẽ có người hả hê mà nghĩ: “Đúng là trời xanh có mắt!”. Nhưng vợ của Tử Điềm đúng là người hiểu lẽ đạo lư. Cô khuyên bảo chồng đi t́m và đón mẹ kế cùng người em về nhà. Sau khi đón mẹ kế và em chồng trở về nhà, hai vợ chồng Tử Điềm cùng giúp người em này bỏ thói quen cờ bạc, khiến hai người họ vô cùng cảm động. Thế là từ đó trở đi, cả gia đ́nh cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ, chan ḥa.
Về sau, hai vợ chồng Tử Điềm sinh được ba người con trai và cả ba người này sau khi trưởng thành đều thi đậu tiến sĩ. Quả là phúc báo cho những việc làm lương thiện của vợ chồng anh ta. Ba người con, từ nhỏ đă được mẹ giáo dưỡng lại được tận mắt chứng kiến cách đối nhân xử thế của mẹ nên trong cuộc sống sau này luôn được mọi người kính trọng, gia đ́nh hạnh phúc.
Cho nên, làm người đừng quá so đo, đặc biệt với người thân thiết của ḿnh. Có thiệt hăy biết chịu đựng một chút, người khác thiếu nợ ḿnh, ông trời chắc chắn sẽ trả lại cho ḿnh.
Ba Câu Chu
Trong cuộc sống, khi gặp khó khăn bế tắc bạn sẽ làm ǵ? Tiếp tục kiên tŕ hay buông xuôi tất cả? Vẫn có một con đường khác dành cho bạn, hăy tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đang mong muốn điều ǵ?
Câu chuyện 1
Một nhóm bạn trẻ tuổi đi khắp nơi t́m kiếm hạnh phúc, nhưng lại gặp được rất nhiều phiền năo, ưu sầu cùng thống khổ.
Họ bèn đến hỏi bậc thầy Socrates (một triết gia Hy Lạp cổ đại), rốt cuộc hạnh phúc đến từ đâu?
Socrates nói: “Các bạn trẻ, hăy giúp tôi tạo ra một chiếc thuyền trước đă!”
Những người này đành tạm thời gác chuyện t́m kiếm hạnh phúc qua một bên để t́m kiếm vật liệu đóng thuyền. Suốt 49 ngày, họ cưa một gốc cây vừa cao vừa lớn, khoét rỗng ở giữa tạo thành chiếc thuyền độc mộc.
Thuyền độc mộc được đưa xuống nước, những người trẻ tuổi kia mời lăo sư lên thuyền, một bên hợp sức chèo thuyền, một bên cùng ca hát đồng thanh.
Socrates nói: “Các thanh niên, các cậu thấy vui không?”
Đám thanh nhiên nhao nhao trả lời: “Rất vui ạ!”
Socrates nói: “Niềm vui chính là như vậy đó, nó tự nhiên đến khi chúng ta bận rộn để thực hiện một mục tiêu rơ ràng nào đó”.
Đúng! Thực ra niềm vui chỉ đơn giản là như vậy.
Quá tŕnh phần đấu v́ mục tiêu của bản thân ḿnh cũng vô cùng thú vị. Một tâm hồn khoáng đăng, th́ mới dễ gạt bỏ đi những phiền muộn.
Câu chuyện 2
Một con cáo đi ngang qua một vườn nho có tường rào bao quanh chắc chắn. Nó có một cái mũi vô cùng nhạy bén cùng với cái đầu thông minh. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, nó biết rằng những quả nho trong vườn kia rất đặc biệt, và chắc chắn nó chưa bao giờ được nếm thử loại nho nào hảo hạng như thế.
Con cáo này đă từng nếm qua vô số các loại nho ngon, nó thậm chí c̣n nói với những người bạn của ḿnh rằng: “Trên đời này chưa từng có loại nho nào mà tôi chưa ăn”.
Đối mặt với vườn nho mà nó chưa được nhấm nháp qua quả nào, tính tham ăn cùng với hiếu thắng khiêu khích nó. Nó tự nói với chính ḿnh: “Cáo ta đây thật vô cùng đau xót nếu như không được ăn trái nho kia, cũng giống như chỉ muốn làm binh sĩ quèn, thật không có tiền đồ ǵ”.
Thế là, nó quyết định bằng mọi cách phải vào vườn nho, nếu không nhất định sẽ không đi đâu. Sau khi đi hai ṿng xung quanh vườn, nó phát hiện vườn nho này tường bao rất cao, nó không thể nhảy lên được. Vậy là nó ngồi lại suy nghỉ đủ cách, cuối cùng nó đă t́m được một cái lỗ nhỏ để có thể tiến vào. Nhưng cái lỗ này thật sự quá nhỏ, nó lại không thể chui qua. Suy nghĩ một lát, nó quyết định: Tuyệt thực, giảm béo.
Trải qua 3 ngày tuyệt thực, cáo đă gầy đi rất nhiều, nó dễ dàng chui qua cái lỗ nhỏ kia vào vườn nho. Nó vuốt ve những quả nho trong vườn, từ trước đến giờ, nó chưa từng nếm loại nho nào ngon như vậy. Thế là nó thỏa thích ăn, ăn liền trong ba ngày. Sau đó nó sợ gặp nguy hiểm và chuẩn bị rời khỏi đây.
Lúc này, một vấn đề mới xuất hiện: Bởi v́ ăn mấy ngày liên tiếp, nó lại mập ú, nên không cách nào theo lỗ nhỏ kia mà chui ra ngoài. Bất đắc dĩ, nó lại một lần nữa tuyệt thực, lần này so với lần trước c̣n nhiều hơn một ngày.
Sau khi về nhà, nó đem kinh nghiệm ăn nho cùng với hai lần nhịn đói nói cho các cáo già ở trong làng, và hỏi: “Chuyện cháu làm có đáng giá hay không?”
Một cáo già nói: “Cháu mập lên bao nhiêu th́ gầy đi bấy nhiều, vậy có khác nào không ăn, lại c̣n phải mạo hiểm tính mạng, quả thật không đáng”.
Một cáo già khác nói: “Tuy cháu có phải chịu không ít những nguy hiểm, nhưng cháu lại được ăn một loại nho ngon, chưa bao giờ được ăn, đương nhiên là đáng giá”.
Qua cuộc đối thoại giữa các con cáo thấy được các kiểu quan niệm sống của con người chúng ta:
Một người sống dựa trên lập trường chiếm hữu, người ấy nhất định sẽ nằm trong ṿng luẩn quẩn giữa hai thái cực, thống khổ v́ chưa thể thoả măn được dục vọng chiếm hữu, và sự tẻ nhạt sau khi dục vọng chiếm hữu được thỏa măn.
Một người sống dựa trên lập trường xây dựng, người ấy chắc chắn sẽ cố gắng theo đuổi mục tiêu chưa đạt được và thong dong thoải mái khi đă được mục tiêu. Quan niệm thứ nhất chắc chắn là tiến thoái lưỡng nan, quan niệm sống sau chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Câu chuyện 3
Một con kiến hết sức chăm chỉ, siêng năng, một ngày nó đi lạc vào cái sừng trâu khô. Con kiến rất nhỏ, sừng trâu cong cong, kiến thấy sừng trâu giống như một đường hầm vô cùng rộng lớn. Nó nghĩ, ra khỏi đường hầm, chắc sẽ là một danh lam thắng cảnh đẹp tuyệt trần. Ai ngờ, càng đi lại càng thấy hẹp, cuối cùng hẹp đến nỗi không thể nhét thân vào nữa. V́ thế, kiến buộc phải dừng lại, sau đó suy nghĩ một hồi lâu, nó quyết định quay lại, khởi đầu lại một lần nữa.
Lần này, nó đi ra hướng ngoài của sừng trâu, kết quả phát hiện c̣n đường càng ngày càng rộng, hơn nữa đi ra khỏi sừng trâu, nó nh́n thấy trời xanh mây biếc, cao vời vợi, dưới đất cây cối tốt tươi, tựa như từng con sóng xanh cuồn cuộn ngoài biển cả. Trong chốc lát, nó cảm giác ḿnh chính là chú chim non bay lượn giữa bầu trời tự do, như con cá nhỏ bơi lội thoải mái nơi biển rộng.
Sau đó, kiến gặp người liền nói: “Lúc gặp trở ngại con người không cách nào vượt qua, th́ đừng ngại hăy đổi phương thức. Điều này giống như mở ra một cánh cửa khác, đổi một cái ch́a khóa, hy vọng cánh cửa ấy sẽ trở nên rộng mở”.
“Không để tâm vào chuyện vụn vặt”, rơ ràng là rất có đạo lư.
Muốn nhận biết được bên nào là đỉnh sừng trâu dường như chẳng dễ dàng khi đang bên trong nó. Chỉ với một tâm hồn tỉnh táo và thông suốt th́ mới giải trừ được hoàn cảnh khó khăn.
Hoàng Sâm, dịch từ Watchinese
at 1:54 PM
No comments:
Post a Comment
yện Nhỏ Giúp Bạn Nhận Ra Đâu Là Con Đường Tới Hạnh Phúc
Thấm Thía Lời Dạy Của Người Xưa Về Hai Chữ Giàu Nghèo
Trong cuộc sống, giàu hay nghèo không phải là thứ quan trọng nhất. Điều cần thiết chính là bản lĩnh của người ấy trước mọi hoàn cảnh. Hăy cùng suy ngẫm về những lời mà người xưa khuyên dạy dưới đây!
1. Người Nghèo phải ít ở trong nhà, năng ra bên ngoài. Khi Giàu có rồi th́ phải ở trong nhà nhiều hơn, ít ra bên ngoài. Đây chính là nghệ thuật sống!
2. Khi Nghèo, nên tiêu tiền cho người khác. Khi Giàu, nên tiêu tiền cho những người thân yêu bên ḿnh. Rất nhiều người đă làm ngược lại!
3. Khi Nghèo đừng tính toán ganh đua với người khác, đây gọi là “nghèo nhưng chí không nghèo”. Người Giàu phải học được nhường nhịn và buông bỏ. Đây là cách sống rất tinh tường mà không phải ai cũng hiểu được!
4. Nghèo th́ nên phải hào phóng, Giàu không nên phô trương khoe khoang sự giàu có. Cuộc sống càng đơn giản th́ càng tĩnh tại.
5. Tuổi trẻ là tài phú lớn nhất, nhưng phải quư trọng gấp đôi thời gian, đừng sợ nghèo khó. Hiểu được bồi dưỡng bản thân, hiểu được cái ǵ là đáng quư, hiểu được nên đầu tư cái ǵ, hiểu được nên tiết kiệm chỗ nào. Đây chính là điểm mấu chốt, là ch́a khóa để cải biến.
6. Một khi đă có đủ tiền, niềm hạnh phúc lớn nhất chính là có thể dùng số tiền ấy để hoàn thành ước mơ của ḿnh.
Cuộc đời chính là như vậy, sống ngày hôm nay nhưng không biết được ngày mai sẽ xảy ra điều ǵ, cũng không hiểu được vận mệnh của ḿnh v́ sao lại như thế? Chỉ có trải qua nhiều chuyện bạn mới có thêm nhiều kinh nghiệm để đối đăi với cuộc sống, với thế giới này. Đừng tuyệt vọng! Hăy nh́n cuộc sống bằng ánh mắt lạc quan và sống ư nghĩa hơn ngay ngày hôm nay, chắc chắn tương lai của bạn sẽ nhận được trái ngọt.
Dù thời điểm hiện tại, bạn đang là người giàu hay người nghèo, th́ bạn cũng đều cần sống tốt hơn mỗi ngày, hăy lưu ư những câu nói sau:
1. Học cách tự vui vẻ
Cuộc đời là của bạn, tâm trạng cũng là của bạn. Hoàn cảnh có thể không vui nhưng bạn có thể thay đổi được tâm trạng của ḿnh phải không?
2. Học cách tự chăm sóc chính bản thân ḿnh
Không ai có thể nâng đỡ, chăm sóc được bạn cả cuộc đời. Hăy tự biết chăm sóc bản thân để thấy được giá trị của ḿnh.
3. Học cách từ bỏ nỗi đau
T́nh yêu làm cho người ta quên đi thời gian và thời gian làm người ta quên đi t́nh yêu. Đừng để quá nhiều “ngày hôm qua” chiếm hữu “ngày hôm nay” của bạn.
4. Học cách coi nhẹ được mất
Trên thế giới này, kỳ thực ngoài sinh mệnh của ḿnh ra th́ không c̣n có ǵ quan trọng, đáng để bạn lạc lối cả.
5. Học thiện lương
Thiện lương là nền tảng, cốt lơi để làm người. Đừng v́ danh lợi mà để mất đi bản tính của ḿnh.
6. Học khoan dung
Phụ nữ không phải v́ xinh đẹp mới khả ái mà là v́ khả ái nên mới xinh đẹp. Một chút khoan dung độ lượng có thể khiến người khác cảm kích cả đời.
7. Học được quư trọng
Đời người nh́n th́ tưởng là xa nhưng thực ra lại rất ngắn. Hăy quư trọng tất cả mọi người xung quanh ḿnh, đừng để lưu lại sự hối tiếc khi đă quá muộn.
Tôi trả lời ngay nhé: Chúng ta - những người Việt đang sống trên đất nước này. Chính chúng ta, những người thành kính đi vào chùa rón rén như đi trên thảm thủy tinh. Chúng ta đă là người tạo ra họ.
Tôi chưa sống đủ lâu để so sánh thói quen kính Phật trọng sư của các thời, nhưng nghe các cụ cao niên kể th́ chùa ngày xưa đơn sơ thanh tịnh, sư hiền lành giản dị, phật tử cúng dường cũng như chia sẻ đồ ăn thức dùng cho nhà chùa, có ǵ cúng nấy: nải chuối, bó rau, túi gạo... Không có th́ khi rảnh vào chùa làm công quả, lấy phước cho ḿnh.
Sư và phật tử gần gũi như hàng xóm láng giềng, như ông nội ông ngoại, hiền từ, hiểu biết, tự thân làm gương nên khuyên răn điều phải con cháu đều nghe.
Cách đây mấy chục năm, ngôi chùa gần nhà tôi mái ngói nâu thâm rêu, những bức cửa gỗ che mờ mờ không gian thờ cúng bên trong. Sân rất rộng, vài cây bồ đề cổ thụ tỏa mát rượi.
Trẻ con xung quanh vào đó tha hồ chạy nhảy, học bài cả mùa hè. Các bà ni rất hiền, thỉnh thoảng gọi bọn trẻ con lại cho trái cây ăn.
Ngôi chùa in trong tâm trí tôi một vùng an lành suốt thời thơ bé.
Mấy chục năm sau, về nhà, tôi hết hồn. Ngôi chùa cổ kính xưa đâu c̣n? Một công trường rộn rực đang tới tấp phá bỏ, dựng lên một cung điện vàng son.
Màu sắc tưng bừng phồn thực, tượng Phật ánh vàng lấp lóa, chung quanh đèn led tỏa ra muôn ngọn hào quang. Cổ thụ bị đốn sạch, thay vào những chậu hoa đỏ xanh đủ cỡ.
Sư Thích Thanh Măo ở chùa Phú Thị xă Mễ Sở huyện Văn Giang tỉnh Hưng Yên khoe dàn karaoke 450 triệu đồng "có cả bộ trộn nhạc sàn", khoe uống rượu "nửa lít một bữa nếu ngon ngon miệng và có anh em đông vui", "uống rượu th́ sai thật nhưng thanh niên mà không uống rượu th́ chán lắm".
Sư Thích Thanh Cường ở Hải Dương khoe điện thoại Vertu, "đập hộp" Iphone 6, mặc quần áo rằn ri cầm súng, hoặc cười phớ lớ bên bàn thức ăn mặn ngồn ngộn...
Tôi không tin họ ngớ ngẩn đến mức không biết đă vi phạm giới răn của Phật. Vậy lư do nào cho họ tự tin, thoải mái làm điều đó trên công luận và mạng xă hội?
Niềm tin vô lối
Theo tôi chính là do niềm tin vô lối và sự lạm dụng niềm tin tâm linh đến mức cuồng ngạo của không ít người Việt.
Dán tiền đầy thân Phật, khiêng hàng gánh lễ lạt lên chùa trong đó phải có heo quay vàng ươm, tiền mặt cúng dường hàng bó, phóng sinh th́ để nguyên con cá trong túi nilon vứt véo xuống sông hay đánh bẫy những con chim con đang sống tự do về thả ra mong cầu phước.
Ở cấp thấp hơn th́ gặp cục đá kỳ lạ cũng khấn vái, thấy con rắn cũng khấn vái, nh́n cái cây cũng khấn vái...
Nhiều người lừa lọc trúng quả, nghĩ đi nghĩ lại cũng run run trong bụng, bèn trích một ít mang vào chùa dập đầu lạy Phật, cúng dường hàng cục tiền, xin sư cầu kinh thắp hương muốn cháy cả cái chùa, xem như đă dàn xếp với lương tâm.
Như thế là hối lộ Phật, cố t́m cách "bịt miệng" Phật, chứ thành tâm nỗi ǵ?
Mà Phật th́ vô sắc tướng, chỉ có những con người bằng xương bằng thịt mặc áo nâu sồng ở chùa là hiển hiện.
Trong số người đó, trước của cải vật dụng ngồn ngộn tự dưng hiến đến, sao tránh khỏi có những kẻ nổi ḷng tham lam?
Chưa kể đến những kẻ khôn ngoan, tinh vi hơn, chủ động dựng chùa để thu hút bá tánh cúng dường. Chùa với họ chỉ là một phương tiện làm ăn, một "Công ty trách nhiệm hữu hạn" vốn ít mà lời lăi nứt cả tường. Việc ít, đơn giản. Học thuộc vài bài kinh, tập gơ mơ tụng niệm, bịa ra ít truyền thuyết về sự linh thiêng, thế là ung dung ngồi chùa hái tiền.
Một cô bạn tôi kể: Ở làng hồi ấy có anh mang biệt danh Ba Búa. Nghe nickname biết anh không phải hiền lành ǵ rồi. Ảnh bỏ làng đi ít lâu, ngày nọ về tự dựng nên cái chùa.
Thiên hạ đồn linh thiêng lắm, cúng dường rầm rập. Có chị làng trên thường xuyên đến làm công quả. Rồi một hôm tự dưng thấy sư Ba Búa lại bỏ đi. Chị nọ đến chùa la làng quá trời đất. Té ra đă ôm cái bụng bầu mấy tháng.
Dân Việt Nam ḿnh dễ tin lắm. Cứ thấy chùa là cúng vái bất kể chùa thật hay chùa giả. Ở những nơi xa xôi hẻo lánh có khi càng dễ nữa. Cứ dựng lên một mái chùa, ê a niệm phật, thế nào cũng có người lặn lội mang của đến nuôi.
Những "chùa" này nhiều phần được dựng lên tự phát, không do Giáo hội Phật giáo cấp phép và quản lư.
Vô số chùa giả ở Việt Nam đă từng bị truyền thông phát hiện.
Nhưng bây giờ nhiều người cúng dường nặng tay lắm. Tôi có người bạn từng tu hành ở chùa nọ trước khi đi nước ngoài. Bạn kể có người cúng cả một mảnh đất lớn trên đường đi Đà Lạt: "Có rừng, có suối. Thầy làm am đẹp lắm". Cúng xe hơi là chuyện thường.
Trong câu chuyện với báo Lao động, sư Thích Thanh Măo cũng nhắc đến món cúng dường 10 tỉ mà "anh H. nào đó, Cục phó, hứa cho để xây lại chùa". Chi tiết này không kiểm chứng được, nhưng so với những câu chuyện thực tế tôi biết, nó cũng không khó tin.
Nhưng Phật dạy, việc ác hay lành, gặp điều cầu được hay không là do nhân quả của chính ḿnh. Do những việc chính ḿnh đă làm, gieo lành gặt lành, gieo ác th́ gặt ác.
Phật không cân đong vật phẩm người đời mang đi hối lộ, v́ với Phật sắc cũng là không. Thích Ca đă từ bỏ cả hoàng cung để đi t́m sự an lạc trong thân tâm th́ sá ǵ mấy con heo quay, mà đem nó lấy ḷng ngài cho được?
Lư do nào giải thích cho hiện trạng cuồng tín của nhiều người Việt Nam bây giờ?
"Lung lay niềm tin vào xă hội" có vẻ là một câu trả lời chưa hoàn toàn thấu đáo.
Tôi cho rằng chùa, sư ở Việt Nam bây giờ (trong phạm vi những hiện tượng đang đề cập), cũng như những hiện tượng tương tự trong các lĩnh vực khác, chỉ là phản ánh b́nh thường của một xă hội hỗn độn, quá nhiều dối trá, lừa lọc, vị kỷ và tham lam.
Tách riêng chúng ra th́ không thể lư giải và t́m ra nguyên nhân chính xác được.
Chọn thái độ nào với chúng?
Khác với thời vượt biên để t́m sự sống trong cái chết, bây giờ nhiều người Việt Nam có công ăn việc làm ổn định, có nhiều tiền, đang sống rất "tầng lớp trên" tại Việt Nam, lại đă và đang ráo riết t́m cách đi định cư ở những nước khác-những nước có nền luật pháp đáng tin cậy hơn, có xă hội trong lành hơn.
"Đi để con ḿnh được sống tử tế", đấy là mục đích và mơ ước của họ.
Với những người ở lại, nhiều khi cách duy nhất để đỡ bị bức xúc, đứt gân máu mà chết, là bưng tai bịt mắt. Mặc kệ sự đời.
Bài thể hiện quan điểm riêng của Hoàng Xuân, một blogger tại Sài G̣n.
Ngày 3 tháng 2 nghĩa là cách đây 2 tháng rưởi, ông ung thư ruột già bỗng dưng nỗi cơn thịnh nộ, ổng hành hạ tôi đến ngất ngư, những cơn đau xé ruột suốt ngày đêm, uống thuốc ǵ cũng không giảm đau được, nếu lúc đó có thuốc morphine th́ họa may, các con của tôi đ̣i chở tôi lên bệnh viện nhưng tôi từ chối, tôi sợ bệnh viện lắm rồi, ở đó họ lấy máu, scan, súc ruột, rồi cho lên pḥng mổ, tôi đă trải qua 2 lần mổ, ngán lắm.
Suốt tháng 3 tôi bỏ ăn, người gầy như con ma đói, tưởng tôi sắp chết anh chị Hai từ Michigan bay qua thăm, Vợ chồng con gái đầu cũng bay qua thăm..
Con gái út gọi bác sĩ, ổng thẩm định bệnh của tôi không thể nào chữa được và yêu cầu tôi theo chương tŕnh Hospice tại nhà , tôi chấp nhận.
Hospice là nơi săn sóc những người bệnh ở vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, tức là chỉ c̣n 6 tháng trở lại. Những người này đă bị các bệnh viện từ chối điều trị. Bệnh viện yêu cầu đưa về nhà để lo việc hậu sự. Khi đem về nhà nếu không có Hospice hay dịch vụ Hospice th́ con cái phải thay phiên nhau săn sóc, phải mời bác sĩ tới rồi thành ra có nhiều rắc rối, lại gây ra nhiều công việc cho người nhà. Khi có hậu sự người nhà cũng phải tự lo liệu lấy. Các cơ sở Hospice sẽ săn sóc hết, một cách toàn diện, một cách nhân bản, tức là săn sóc về thể xác bằng cách làm bớt đau đớn, săn sóc về t́nh cảm, an ủi, săn sóc về tâm linh, có đại diện của các tôn giáo đến để nói chuyện, để an ủi.. Ngoài việc giúp gia đ́nh khỏi phải chăm sóc 24/24 mà c̣n giúp gia đ́nh lo về hậu sự nữa.”
Hospice không phải là dịch vụ chữa bệnh, mà là một dịch vụ săn sóc, an ủi, và hỗ trợ bệnh nhân cũng như gia đ́nh. Dịch vụ này có thể được cung cấp ở bất cứ nơi nào bệnh nhân gọi là “nhà,” tại tư gia, tại một trung tâm dưỡng bệnh, hay một viện dưỡng lăo (nhưng không phải là bệnh viện, nơi bệnh nhân được điều trị cho khỏi bệnh). Mục tiêu của hospice care không phải là để chữa bệnh, mà để làm cho thời gian c̣n lại của người bệnh được thoải mái hơn.
Hằng tuần chiều thứ 3 một phái đoàn của hospice gồm một y tá, một nhân viên xă hội (giúp đỡ về việc hậu sự, như nhà quàn v..v), một nhân viên về dược ( cho thuốc) , một nhân viên về tâm linh (lo về chùa chiền nếu bệnh nhân là phật giáo) và một thông dịch viên người Việt (họ chỉ tin khả năng tiếng Anh của TDV thôi) họ cung cấp cho tôi một chiếc giường có thể điều chỉnh cao thấp, lên xuống, tôi nói tôi đau lưng, họ cung cấp một nệm mút chống đau lưng v...v ..
Khi gặp tôi tại nhà, họ tạo bầu không khí vui nhộn, tiếng cười vang lên không ngớt, nhưng có khi họ bàn nhiều về cái chết, về hậu sự , tôi vẫn tỉnh bơ, c̣n lần tôi hét lên, tại sao các người cứ bàn về chuyện chết.....Tôi không chết đâu.
Thật t́nh tôi không sợ chết, tôi vẫn vui vẻ,yêu cuộc sống, hơn nữa bên cạnh tôi có bà xă tận t́nh chăm sóc, từ miếng cơm, giấc ngủ , hai cô con gái ở gần hết ḷng hiếu thảo, sáng đi làm, tranh thủ ghé qua các nhà hàng ăn nhanh mua cho bố một cái bánh Croissant Breakfast Sandwich hay một hộp soup gà , tối c̣n ghé thăm, hàn huyên với bố.
Tôi đă trải qua hơn 2 tháng chương tŕnh Hospice care, chỉ c̣n 3 tháng tôi sẽ bỏ cuộc chơi, ĺa bỏ cơi trần gian đầy nghiệt ngă v́ tôi biết cơi trần nầy là giả tạm, không có thật , quả thật nếu tôi mất đi đó là tin vui, v́ tôi đă vào được cổng thiên đường.
1. Trong lịch sử nhân loại, có hai dân tộc chịu số phận bi thảm hơn các dân tộc khác. Rất không may, một trong hai lại là dân tộc Việt chúng ta. Một trong hai c̣n lại là Do Thái.
Cái “lỗi” của dân tộc Do Thái là sinh ra Chúa rồi hành h́nh Chúa trên thập giá. Họ đă bị kỳ thị, xua đuổi, bị truy bức giết hại và lưu vong khắp nơi. Năm 1947, cái dân tộc ră rời nát vụn đó đă cùng nhau gom góp từng đồng tiền, từng mảnh đất để gầy dựng lại quốc gia của ḿnh. Định mệnh bi thảm của dân tộc đă khiến họ gắn kết với nhau thành một khối, nhờ đó quốc gia Israel đă phát triển không ngừng. Một ḿnh họ đă đánh bại quân đội của liên minh các nước Ả rập để bảo vệ sự tồn vong của đất nước. Và giờ, họ đă có bom nguyên tử…
Khác với dân tộc Do Thái lưu vong hơn ngàn năm trước, dân Việt chỉ bắt đầu lưu vong đại trà từ sau 30-4-1975. Dân tộc này không hành h́nh Chúa nhưng vẫn phải chịu một định mệnh bi thảm không kém. Cuộc chiến tranh giữa hai miền anh em với vũ khí bom đạn của ngoại bang kết thúc, đất nước được gom về một mối những tưởng sẽ bắt đầu một thời đại vàng son, nhưng không ngờ, thời đại đó biến thành một cuộc phân ly bi thảm.
Vượt qua cả dân tộc Do Thái, người Việt “vươn lên” dẫn đầu lịch sử lưu vong của nhân loại bằng cuộc di cư chính trị quy mô nhất về mặt số lượng từ trước đến nay. Hàng triệu người đă lao ra biển trên những chiếc tàu đánh cá các loại để thoát khỏi đất mẹ của ḿnh, chấp nhận cả cái chết để… lưu vong. Một phần của dân tộc đă làm mồi cho cướp biển cho cá mập và bị nhốt trong những trại tị nạn nghẹt thở ở các nước Đông Nam Á đồng liêu.
Cuộc di cư khốc liệt của người Việt đă đưa họ đến khắp nơi trên thế giới, kể cả châu Phi, điều mà trước 1975, cả hai miền Nam Bắc đều không hề có. Tâm thức lưu vong kể từ mốc thời gian đó, đă phục kích trong các tầng lớp dân Việt, đóng đinh trong đầu họ cho đến tận ngày nay, không ngơi nghỉ và không có cơ hội để chấm dứt…
2. Sau 30-4-1975, ở Phan Thiết quê tôi, người vượt biên bằng đường biển rất nhiều do thành phố này sống bằng kinh tế biển với rất nhiều tàu đánh cá. Người Phan Thiết không chỉ giúp “đồng bọn” quê ḿnh vượt biển mà c̣n giúp cả dân Sài G̣n, với giá vài ba cây vàng/người, có khi chủ tàu chỉ thu đủ sở hụi để mua dầu, thực phẩm và đút lót cho bộ đội biên pḥng. Có nguyên một làng chài hay cả xóm đạo vượt biên sạch.
Sau đó, khi đất nước đói meo, th́ những người vượt biên bắt đầu góp phần gầy dựng quê nhà bằng… những thùng hàng gởi về từ nước ngoài. Dân quê tôi gọi đó là hàng thùng. Một người vượt biên thoát được qua nước ngoài th́ cả gia đ́nh được nhờ, cả gia đ́nh cùng thoát th́ ḍng họ được nhờ. Dân sống bằng hàng thùng chả cần làm ǵ vẫn phong lưu v́ nhận hàng thùng đều đặn gởi về. Gia đ́nh nào sống bằng hàng thùng th́ con trai rất dễ lấy vợ và con gái, dù xấu, cũng rất dễ lấy chồng. Tâm thế chờ đợi hàng Mỹ, hàng Tây đă ăn sâu từ đó vào kư ức của cộng đồng. Không chỉ chờ đợi hàng thùng và đô la từ nước ngoài, người thân trong nước của các Việt kiều thường xuyên sống trong tâm trạng chờ đợi được bảo lănh. Gặp nhau là họ hỏi thăm nhau bằng một câu cửa miệng: “bao giờ đi?” Đi ở đây chính là lưu vong, là thoát khỏi nơi họ chôn nhao cắt rún!
3. Năm 2017, tôi đi du lịch Mỹ để thăm thú bạn bè định cư ở đất nước này. Ngày tôi đi cũng là ngày một nhà báo đồng nghiệp rất thân với tôi tại Đài phát thanh TPHCM xách va ly qua Mỹ để… lưu vong. Anh đă nghỉ hưu và được gia đ́nh bảo lănh. Rất nhiều nhà báo mà tôi quen biết khi về hưu đă sang Mỹ định cư, coi việc lưu vong là điều hết sức b́nh thường. Ai thắc mắc tuổi già c̣n sang Mỹ để làm ǵ, cứ hỏi họ đi rồi sẽ nhận được câu trả lời.
Tại Mỹ, tôi ghé San Jose thăm L.Hoàng, bạn học thời trung học của tôi ở Phan Thiết. Năm 1977, trong khi tôi đi bộ đội th́ Hoàng vượt biên. Cậu qua Mỹ rồi tiếp tục học hành để lấy bằng kỹ sư, giờ cậu là trưởng một bộ phận trong một công ty có 5,000 căn hộ cho thuê. Cậu ở trong khu da trắng, với một ngôi nhà trị giá $800,000 và lái chiếc “Mẹc” 7 chỗ.
Mười bảy tuổi, Hoàng đă là nhà tổ chức vượt biên cho người khác và từng vô tù ngồi 6 tháng. Sau khi tổ chức nhiều chuyến tàu vượt biển thành công, cậu cùng 5 anh chị em của ḿnh quyết định ra đi. Giờ họ cùng nhau sinh sống trên đất Mỹ. Hoàng bảo tôi khi gặp lại, rằng gia đ́nh cậu lúc đó nghèo quá và thấy đất nước cũng nghèo quá nên vượt biên là con đường duy nhất mà cậu buộc phải lựa chọn. Cậu bảo,“tao đâu muốn sống lưu vong, nhưng không vượt biên làm sao có tương lai. Nước Mỹ lúc đó là miền đất hứa và họ đă cưu mang tao nên cuối cùng tao cũng quen với cuộc sống bên này.”
Đă có 3 thế hệ người Việt sống lưu vong trên đất Mỹ, thế hệ thứ nhất là những người bỏ chạy khỏi nước khi quân đội miền Bắc tràn vào Sài G̣n và những người vượt biển. Thế hệ thứ hai là các sĩ quan VNCH và gia đ́nh họ qua đây theo diện HO cùng với những người được thế hệ thứ nhất bảo lănh. Thế hệ thứ 3 là con em người Việt sang du học, t́m kiếm việc làm, định cư và bảo lănh cha mẹ. Trong số cha mẹ này có rất nhiều cán bộ nhà nước, họ đầu tư tiền bạc cho con cái ăn học, mua nhà cửa, gởi tiền vào tài khoản ngân hàng và chờ đợi thời cơ để… lưu vong. Tiền họ có được, dĩ nhiên đến từ túi của nhân dân, v́ lương tháng của Thủ tướng Việt Nam chưa tới 20 triệu đồng Việt Nam (khoảng $850) th́ họ lấy ǵ để nuôi con du học?
4. Mỗi năm, người Việt trong nước bỏ tiền tỉ đô la để mua nhà ở Mỹ. Ai có khả năng này? Chỉ có cán bộ và doanh nhân. Ở một thành phố của quận Cam, có cả một” ngôi làng” của cán bộ nhà nước. Họ chuyên sống bằng hồn của Trương Ba nhưng da hàng thịt. Họ ở Việt Nam, làm việc trong bộ máy của chế độ nhưng tâm hồn th́ để trong những ngôi nhà ở Mỹ. Ở đó có con cháu họ chờ sẵn. Giống như Vơ Kim Cự Formosa vậy, nếu cần thiết lên đường xuất ngoại là đi thôi. Tiền đă gởi, nhà đă mua, con cháu đă chuẩn bị đón chào. Tôi biết Tổng biên tập một tờ báo nọ, vẫn đương chức ở Việt Nam nhưng đă có thẻ xanh ở Mỹ. Tổng biên tập phải là đảng viên, nhưng chuyện này dễ ẹt, một khi ḷng người đă muốn… lưu vong th́ không có ǵ là không thể. Có Tổng biên tập một tờ báo chửi Mỹ không c̣n nước non ǵ, thế mà cuối đời xách đít qua Mỹ để sống… lưu vong.
Các nhà báo đàn anh tôi, cùng lứa tuổi tôi hoặc nhỏ hơn ở Sài g̣n, bằng cách này cách khác, đều gởi con du học Mỹ hoặc Úc. Đó là tương lai mới không chỉ cho con cái họ mà cho cả họ. Giờ họ là công dân Việt Nam nhưng mai mốt đây họ sẽ là công dân Mỹ Úc, nếu muốn. Cả đất nước đều như vậy. Nhiều công dân Việt hiện nay đă lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của ḿnh không gắn với Việt Nam. Dân thường, cán bộ viên chức, nhà văn nhà báo, lănh đạo cấp cao…vân vân. Không từ một tầng lớp nào. Ai dám chắc rằng các lănh đạo cao cấp ko chọn trước cho ḿnh một chỗ để… lưu vong khi cần thiết. Cuộc đời, thời cuộc mà, đâu nói trước được điều ǵ. Người thân Mỹ chọn chỗ sẵn ở Mỹ, người thân Tàu chọn chỗ sẵn ở Tàu. Có biến là ‘dzọt’ thôi. Vậy th́ làm sao trách các công dân Việt thu nhập thấp t́m qua Đài Loan hay Nhật Bản để… lưu vong bất hợp pháp. Đă lưu vong th́ b́nh đẳng, giống như sự b́nh đẳng của con người trong tuyên ngôn nhân quyền vậy, dù người giàu tiền và nghèo tiền th́ chọn cách lưu vong khác nhau.
5. Vậy tại sao người Việt lại khát khao… lưu vong như thế? Câu hỏi này quá dễ trả lời bằng câu thành ngữ Việt Nam “đất lành chim đậu.”
Khi đất mẹ không c̣n lành th́ người dân Việt sẽ t́m cách ra đi như một tất yếu để t́m đến mảnh đất lành hơn. Không ai muốn tương lai gia đ́nh con cái ḿnh sống trong môi trường nhiễm độc, nền giáo dục- y tế thiếu chất lượng, sự bất nhất giữa nói và làm của những người điều hành xă hội, sự giả dối lừa lọc nhau giữa người và người, niềm tin cùn ṃn v́ mọi thứ đều có thể làm giả, từ học vấn giả, nhân cách giả, đến cả lịch sử cũng bị làm giả; những “thành phố đáng sống” th́ kẹt xe và ngập nước quanh năm, sinh mạng con người không biết “đứt bóng” lúc nào bởi tai nạn giao thông; dân sinh th́ khổ ải, dân chủ và dân quyền th́ lắm vấn đề và người dân th́ bị cấm đoán nói lên sự thật của đất nước ḿnh…vân vân và vân vân. Đó là chưa kể nỗi sợ hăi bị mai phục và thôn tính đến từ anh bạn vàng ṛng láng giềng khổng lồ phương Bắc…
6. Chưa bao giờ tôi muốn sống lưu vong, nhưng tôi lại muốn con cái ḿnh được đào tạo bởi nền giáo dục Mỹ, Úc và đó cũng là nơi sinh sống thật tuyệt cho chúng nếu chúng muốn… lưu vong. Tâm thức cá nhân được định h́nh từ tâm thức xă hội, do vậy ngay trong bản thân, tôi đă bị tâm thức lưu vong chế ngự, kể từ khi đứa con của tôi bắt đầu xách cặp tới trường để học… tiếng Anh.
Một quốc gia sao có thể hùng cường khi người dân của quốc gia ấy cứ nhấp nhổm… lưu vong và không coi trọng đất nước của ḿnh? Khó có thể gắn kết những con người nhấp nhổm ấy lại với nhau bằng t́nh cảm quốc gia để đoàn kết như dân Do Thái.
Ai cũng biết rằng, kẻ lưu vong là kẻ bị nhổ bật gốc rễ khỏi quê hương, như bụi lúa bị nhổ bật khỏi ruộng nước. Đó là một nỗi đau từng là điều không chịu nổi đối với người tha hương xa xứ, vậy mà giờ đây, nó đang biến thành một món ăn tâm lư hạng nhất của người Việt chúng ta. V́ đâu nên nỗi cuộc này, hả người?
Ngày xưa có một người cha có ba đứa con trai. Ông vốn sinh ra nghèo khổ, nhưng nhờ chuyên cần làm việc và cần kiệm, nên ông trở nên một điền chủ giàu có. Lúc về già, gần đất xa trời, ông nghĩ tới chuyện chia gia tài cho các con. Nhưng ông cũng muốn xem đứa con nào thông minh nhất để phó thác phần lớn gia sản của ông cho nó. Ông liền gọi ba đứa con đến giường bệnh, trao cho mỗi đứa năm đồng bạc và bảo mỗi đứa hăy mua cái ǵ có thể lấp đầy căn pḥng trơ trọi mà ông đang ở.
Ba đứa con vâng lời cha cầm tiền ra phố. Người anh cả nghĩ rằng đây chỉ là một công việc dễ dàng. Anh ta ra tới chợ mua ngay một bó rơm rất lớn mang ngay về nhà. Người con thứ hai suy nghĩ kỹ lưỡng hơn: sau khi đi rảo quanh chợ một ṿng, anh ta quyết định mua những bao lông vịt rất đẹp mắt.
C̣n người con trai thứ ba, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại: làm sao mua được cái ǵ với năm đồng bạc này, để có thể lấp đầy căn pḥng lớn của cha ḿnh. Sau nhiều giờ đắn đo, bỗng mắt chàng thanh niên hớn hở, anh ta lại căn tiệm nhỏ mất hút trong đường nhỏ gần chợ, anh ta mua cây đèn cầy và một hộp diêm. Trở về nhà, anh hồi hộp, không biết hai anh ḿnh đă mua được cái ǵ.
Ngày hôm sau, cả ba người con trai đều họp lại trong pḥng của cha già. Mỗi người mang quà tặng của ḿnh cho cha: Người con cả mang rơm trải trên nền nhà của căn pḥng, nhưng pḥng quá lớn, rơm chỉ phủ được một góc nền nhà. Người con thứ hai mang lông vịt ra, nhưng cũng chỉ phủ được hai góc của căn pḥng. Người cha có vẻ thất vọng. Bấy giờ người con trai út mới đứng ra giữa pḥng, trong tay chẳng mang ǵ cả. Hai người anh ṭ ṃ chăm chú nh́n em, và hỏi: “Chú mày không mua cái ǵ sao?” Bấy giờ đứa em mới từ từ rút trong túi quần ra một cây nến và hộp diêm. Thoáng một cái, căn pḥng đầy ánh sáng. Mọi người đều mỉm cười. Người cha già rất sung sướng v́ quà tặng của đứa con út. Ông quyết định giao phần lớn ruộng đất và gia sản của ḿnh cho con trai út, v́ ông thấy anh ta đủ thông minh để quản trị gia sản của ḿnh và nhờ đó cũng có thể giúp đỡ các anh của nó nữa.
Đứng trước khó khăn thử thách, để kêu gọi sự b́nh tĩnh sáng suốt và tinh thần hợp tác, người ta thường nói với nhau: thà đốt lên một ngọn nến hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối.
Cuộc sống của mỗi người chúng ta, cuộc sống của những người xung quanh chúng ta, cuộc sống của xă hội chúng ta có lẽ cũng giống như một căn pḥng đen tối… Chỉ cần một người đốt lên một chút ánh sáng, những người xung quanh sẽ cảm thấy ấm cúng và phấn khởi.
Một chút ánh sáng của một cái mỉm cười. Một chút ánh sáng của một lời chào hỏi. Một chút ánh sáng của một san sẻ. Một chút ánh sáng của tha thứ. Và một chút ánh sáng của niềm tin được chiếu tỏa qua sự vui vẻ chấp nhận cuộc sống… Một chút ánh sáng ấy cũng đủ để nâng đỡ ít nhất là một người mà chúng ta gặp gỡ, bởi v́ không có một nghĩa cử nào được thực thi mà không ảnh hưởng đến người khác…
Mọi thứ hiện hữu trên cuộc đời này đều luôn luôn thay h́nh đổi dạng, từ hoàn cảnh sống cho đến thân tâm của chúng ta sinh diệt và biến đổi trong từng giây từng phút. Chính sự đổi thay này đă khiến cho những ai chưa có cơ hội tỏ bày ḷng biết ơn của ḿnh đối với ân nhân và chưa kịp sống tử tế với nhau th́ sẽ cưu mang niềm tiếc thương, ân hận khi biết được người thân yêu đă vắng bóng, xa ĺa! Để không tạo ra sự hối tiếc, hụt hẫng về sau, ta cần phải sống cho tử tế và hết ḷng quư mến nhau trong thời điểm hiện tại, không nên chờ đợi, hứa hẹn sẽ làm điều ǵ đó ở tương lai.
Sống tử tế là một trong những đức tính cao quư và cần thiết, nhằm giúp cho các mối quan hệ xóm giềng, thân hữu được dễ dàng hiểu và thương kính nhau nhiều hơn. Sống tử tế chính là thái độ ứng xử bằng cái tâm trung thực, thủy chung trước sau như một, đồng thời lối sống này là yếu tố then chốt để tạo ra niềm tin vững chắc giữa các mối quan hệ kinh tế đa phương. V́ sự trong sáng và chân thật của mỗi cá nhân là góp phần xây dựng nên một doanh nghiệp có uy tín, có chất lượng, thể hiện nếp sống văn minh tiến bộ và dĩ nhiên sẽ được mọi người tín nhiệm, hưởng ứng cũng như quan tâm hỗ trợ.
Đối với t́nh cảm bạn bè đôi lứa cũng vậy, nếu chàng thanh niên có đức tính thủy chung, chân thật và trong sáng th́ chắc chắn người con gái sẽ đem ḷng quư mến và hết mực thương yêu! Ngược lại, nếu một ai đó sống hờ hững, xao lăng và không thật ḷng với nhau, nói một đàng làm một nẻo th́ sớm muộn ǵ cũng bị mọi người phát hiện ra, và như vậy sẽ không ai dám tin tưởng để hợp tác quan hệ. Do đó, sống cho tử tế với nhau chính là điều kiện căn bản để mọi người đặt trọn niềm tin và giao hảo thân thiện đối với ḿnh.
Thực tế cho thấy, xă hội ngày nay đời sống vật chất lên cao, sung túc nhưng ngược lại nhân cách đạo đức của con người th́ bị suy thoái trầm trọng! Có không ít người vướng vào các tệ nạn lừa đảo, trộm cướp, v.v… mà báo chí đăng tải mỗi ngày đến mức báo động, thậm chí họ c̣n len lỏi vào trong chốn chùa chiền để mưu mô, lừa gạt. Từ thực trạng tiêu cực này đă khiến cho con người khó tin tưởng lẫn nhau và luôn luôn tạo ra sự pḥng hộ, đắn đo, suy tính kỹ lưỡng trong mối quan hệ giao thiệp. Vậy th́ những tệ nạn này do đâu mà có? Và nếu trong tâm mỗi người c̣n hiện hữu các yếu tố tiêu cực này, th́ thử hỏi chúng ta có thể tự do hạnh phúc được hay không? Chắc chắn rằng, khi các tệ nạn này có mặt th́ con người sẽ phải đối diện với nhiều cay đắng khổ đau, cho nên không một ai dại khờ mong muốn những điều tệ hại này xảy ra cả.
Thực chất, nếu chúng ta biết b́nh tâm để suy nghiệm cho thấu đáo th́ sẽ thấy rơ nguyên nhân chính yếu là do con người thiếu sự sáng suốt và không làm chủ được tâm ư nên mới trở thành lối sống bê tha, yếu kém gây ảnh hưởng xấu đến cho gia đ́nh và cho cộng đồng xă hội. Tâm ư của con người được ví như con khỉ chuyền cành, như con ngựa chạy hoang không tuân thủ theo người điều khiển cho nên cần phải có một sợi dây cương để buộc chúng lại. Cũng vậy, nếu như ta không biết cách chuyển hóa và điều phục tâm ư của ḿnh th́ toàn bộ hành động, lời nói thể hiện trong đời sống hàng ngày sẽ dễ dàng tạo ra các tội lỗi xấu xa đáng tiếc. Chính v́ lẽ đó cho nên Đức Thế Tôn dạy rằng:
“Ư dẫn đầu các pháp
Ư làm chủ ư tạo
Nếu với ư ô nhiễm
Nói lên hay hành động
Khổ năo bước theo sau
Như xe chân vật kéo.
Ư dẫn đầu các pháp
Ư làm chủ, ư tạo
Nếu với ư thanh tịnh
Nói lên hay hành động
An lạc bước theo sau
Như bóng, không rời h́nh”.
(Kinh Pháp cú, câu 1&2)
Thật rơ ràng, lời nói và hành động chỉ là công cụ để cho tâm ư vẽ vời điều khiển. Nếu với ư nghĩ bất thiện, nhiễm ô th́ hệ quả chắc chắn sẽ có mặt ngay sau đó, như bánh xe lăn theo chân con vật. Ngược lại, khi tâm ư sáng suốt, trong lành th́ niềm an lạc giải thoát tức thời hiện hữu như bóng không rời h́nh. Cho nên nhận diện tâm, điều phục tâm là điều kiện tất yếu để khai mở tuệ giác vốn có trong mỗi chúng ta, và cuộc đời này có an vui hạnh phúc hay không là tùy thuộc sự hiểu biết của mỗi người.
Nếu bạn có cái nh́n khách quan, trong sáng và biết tùy thuận theo chuỗi vận hành của nhân-duyên-quả th́ tâm hồn sẽ được an ổn tự tại. Bởi mọi thứ đă vận hành đúng cả rồi, chỉ tại ta muốn làm theo ư ḿnh nên mới có đau khổ, việc cần làm chính là cái tâm của bạn luôn luôn định tĩnh và sáng suốt. V́ tâm đă được an tịnh trong sáng th́ khi tiếp xúc với bất cứ hạng người nào bạn cũng dễ dàng nhận biết được tính cách và lối sống của họ để từ đó sự cảm thông, ḷng thương yêu có mặt. Bên cạnh đó, phong thái ung dung và tự tại của bạn cũng có khả năng đánh tan ḍng tâm ư pḥng thủ và nghi ngờ ở nơi họ, tạo ra mối quan hệ thâm t́nh gần gũi. Thế nên, chúng ta sống có hạnh phúc hay không, xă hội này có được đổi thay tốt đẹp hay không là tùy thuộc vào cái nh́n sâu sắc và thái độ hành xử nhẹ nhàng tử tế chính nơi mỗi người.
Tuổi thọ của loài người chỉ tồn tại trong ṿng mấy mươi năm và mạng sống cũng rất mong manh giả tạm, không ai biết chắc rằng ḿnh sẽ sống được bao lâu trên cơi đời này. Ấy vậy, mà chúng ta cứ măi đề pḥng, lo âu và nghi kị, không chịu đem cái tâm chân thật ra để ứng xử với nhau, sống tốt đẹp với nhau th́ thật là uổng phí biết bao nhiêu! Có lẽ chính v́ trải nghiệm được điều này cho nên nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mới nhắn gửi rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm ḷng, để làm ǵ em biết không?” (Để gió cuốn đi), và “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ” (Mưa hồng). C̣n đối với thi sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương th́ nói rằng: “Lợi danh như bóng mây ch́m nổi. Chỉ có t́nh thương để lại đời” (C̣n gặp nhau).
Có những gia đ́nh tuy của cải dư thừa, vật chất sung măn nhưng ngược lại t́nh nghĩa cha con, chồng vợ th́ nhạt nhẽo khô khan và trong ḷng của họ luôn mang nặng nỗi niềm khốn khổ, bất an! Bởi họ quá coi trọng về tiền tài và danh vọng nên không có đủ th́ giờ ngồi lại bên nhau để lắng nghe, để hiểu và để sống trọn vẹn với người thân yêu. Trong khi đó, danh lợi có tính cách hư ảo như bóng mây ch́m nổi, chỉ có cái để lại cho cuộc đời này đó là t́nh thương.
V́ khi xác thân này trở về với cát bụi th́ ta không thể đem theo thứ ǵ cả, mà cái duy nhất đi theo với ta đó là nghiệp. Nếu hiện tại ta sống cho tử tế với nhau th́ hệ quả về sau được tái sinh vào cảnh giới an lành tương ứng, c̣n ngược lại sẽ bị nghiệp dẫn dắt vào những nơi tối tăm đọa lạc và khổ năo triền miên.
Thiết nghĩ, nếu chúng ta trải hết tấm ḷng ra để sống th́ bất cứ ở nơi đâu, tiếp xúc với ai ta cũng được mọi người trân trọng, tin cậy và quư mến! Và nếu, ta thiết lập được một lối sống tốt đẹp như thế th́ mới có thể an hưởng được hạnh phúc một cách trọn vẹn cho đời sống hôm nay và măi măi về sau.
Để thực hiện được điều này đ̣i hỏi bạn phải thường trực trở về với chính ḿnh, tiếp xúc trọn vẹn với những ǵ đang diễn ra. Đơn cử, khi nâng tách trà lên uống th́ bạn phải cảm nhận được hương vị thơm ngon của mỗi ngụm trà, đồng thời phải rơ biết tâm trạng phản ứng của bạn như thế nào trong khoảng khắc ấy. Nhờ vào thái độ trầm tĩnh và quán chiếu này sẽ giúp bạn khai mở sự thấy biết sâu sắc về bản chất thật của sự sống. Nếu trong khi uống trà, ăn bánh hoặc chia sẻ với một ai đó mà bạn có vẻ lơ là không để tâm ư vào câu chuyện đang nói, th́ khả năng hiểu biết về nhau cũng như sự thân thiết sẽ bị giới hạn. V́ thế, thường trực quán niệm thân tâm và tỉnh thức trọn vẹn trong mỗi giây phút hiện tại chính là điều kiện tất yếu để thiết lập một nếp sống an vui hạnh phúc, góp phần xây dựng xă hội văn minh phồn thịnh, đồng thời phát huy khả năng hiểu biết và ḷng thương yêu vô hạn vốn có trong mỗi con người.
Học Thuyết: Cứ Ăn Đi Rồi Uống Thuốc - FB Chu Mộng Long
Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương rồi đến lượt Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh tuyên bố:
1) Sán lợn không có ǵ nguy hiểm. Đă có phác đồ và thuốc điều trị sán lợn.
2) Không phải ai ăn lợn gạo đều nhiễm sán lợn. Số người ăn lợn gạo bị nhiễm sán lợn luôn ở “tỉ lệ cho phép”.
3) Suy ra, mọi người cứ ăn lợn gạo đi rồi đến bệnh viện xét nghiệm và điều trị.
Với tam đoạn luận trên, tôi khẳng định đó là một học thuyết, học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bởi v́ với cách suy luận đó, một là nó có cơ sở lư luận vững chắc, hai là có tính hệ thống nhất quán rút ra từ kinh nghiệm thực tiễn.
Nhưng ai sẽ là người giữ bản quyền cái học thuyết này?
Tôi khẳng định, không phải ông Giám đốc Bệnh viện Nhiệt đới trung ương, cũng không phải ông Bí thư tỉnh ủy Bắc Ninh.
Thời tôi c̣n trẻ con, những năm xây dựng chủ nghĩa xă hội với mô h́nh hợp tác xă bất hủ, học thuyết này đă thịnh hành. Đói khát triền miên, đám trẻ con chúng tôi chỉ được ăn một bữa thịt no vào ngày 30 Tết cúng tất niên hoặc trong ngày làng cúng Thanh minh.
Thời ấy, hợp tác xă chỉ cho phép mỗi gia đ́nh nuôi một con heo để ăn Tết. Nuôi từ con thứ hai trở lên là hợp tác xă mậu dịch thu mua để bán lại cho dân. Hợp tác xă ưu tiên bán thịt ngon cho cán bộ, gia đ́nh có công, các gia đ́nh b́nh thường th́ phải xếp hàng và may mắn th́ chỉ mua được thứ thịt bầy nhầy thải ra.
Một lần mẹ tôi mua được vài lạng thịt bầy nhầy, về nhà phát hiện đó là lợn gạo, mẹ tôi định vứt. Bác tôi, cán bộ tập kết, cản lại, bảo đừng tư duy theo lối tư sản, cứ ăn đi rồi uống thuốc. Vậy là bác mang về nhà bác mà ăn. Sau đó cả nhà bác mặt ai cũng nổi u trắng vằn vện trông gớm chết…
Nói thêm, thời ấy, các loại ḅ dịch, heo dịch, gà dịch đều không có chuyện tiêu hủy như sau này. Cứ ăn rồi uống thuốc. Học thuyết này ăn sâu vào trong từng gia đ́nh, từng người, kể cả những gia đ́nh sang chảnh bị quy là đầu óc tư sản. Đói th́ tư sản cũng phải ḅ ra ăn bẩn mà không cần mất công nhà nước cải tạo.
Tôi vẫn c̣n ám ảnh mỗi năm vào dịp Tết, nhà làm con heo. Chiều ba mươi lấy cái đầu và nọng heo, một ít máu heo làm tiết canh. Cúng tất niên xong, lũ trẻ chúng tôi ngồi bóc thịt, da và xương ra gặm. Cả năm đói và thèm thịt, cứ thế ăn tộ vào đến cứng bụng.
Mẹ bảo coi chừng bội thực rồi ỉa chảy đấy. Nhưng bố bảo “cứ ăn đi rồi uống thuốc”. Bố tôi ảnh hưởng bác tôi lúc nào không biết. Mà không ảnh hưởng không được, v́ đói quá. Thế là rạng sáng mồng một cả nhà vác đít chạy ra đồng. Chạy không kịp th́ bắn ra quần hoặc bắn ngay trong vườn. Một ngày chạy đến vài ba lượt.
Mà không chỉ nhà tôi. Cả làng chạy như chạy giặc. Quanh nhà, quanh làng bấy giờ bốc mùi chua chua thủm thủm… trong tỉ lệ cho phép. Uống thuốc ǵ nhỉ? Đơn giản là mấy cây ổi bị vặt trụi lá. Cứ vơ lá ổi non lẫn ổi già nhai ngấu nghiến và nuốt. Sau một ngày, không biết nhờ lá ổi hay nhờ chạy nhiều lần đến rỗng ruột mà hết chảy.
Làng tôi có tục lệ cúng Thanh minh vào tháng ba. Làng có con ḅ già hay đau bệnh ǵ đó là bán cho đội xẻ thịt để cúng cô hồn. Sáng người lớn đi tảo mấy cái mộ vô chủ, trưa th́ dọn mâm ra cúng và tụ tập cả làng ở sân kho đội để ăn. Bọn trẻ chúng tôi tờ mờ sáng đă đến sân kho để xem mấy ông chọc tiết ḅ và xẻ thịt. Hăi nhất là khi chọc tiết ḅ, khi con ḅ bị dao đâm vào cổ, nó rống lên, máu nó phụt ra tung tóe, có mấy ông thi nhau hứng và uống máu sống. Khung cảnh không khác thổ dân làm hội ăn thề chiến tranh. Họ bảo cách uống máu tươi sống này rất bổ.
Bây giờ h́nh dung lại, nếu là ḅ bệnh th́ sao? Th́ có lẽ vẫn theo học thuyết “cứ ăn đi rồi uống thuốc”! Thiên đường xă hội chủ nghĩa thuốc ǵ chẳng có? Cứ bước ra vườn hay ra băi là có thuốc. Từ cỏ cây cho đến đất cát đều thành thuốc. Đến mức bị ghẻ lở và ủ ḍi (quê tôi gọi là chùm bao) bọn Tây từng bó tay, dân ta cũng có thuốc đặc trị. Cứ cho chó liếm hay rịt đất vào đó lâu dần đến lúc nếu không chết th́ cũng khỏi!
Bây giờ th́ nói chuyện trẻ con chúng tôi ăn Thanh minh. Không có mâm bát ǵ cả, trừ mâm dành cho các quan đội và hợp tác xă được dọn riêng. Cả làng ngồi bệt xuống đất. Trước mặt là một dăy dài lót toàn lá chuối. Thịt ḅ nấu với chuối cây thái nhỏ. Độn thật nhiều chuối cây vào mới đủ cho cả làng ăn. Sau khi gơ kẻng ba hồi chín tiếng, cả làng già trẻ gái trai ngồi xổm vào “mâm”, nhiều đứa trẻ quần rách đáy chim ḷng tḥng, bướm tô hô. Cứ thế thi nhau bốc ăn.
Lựa thịt bốc ăn trước. Thường cuối cùng chỉ c̣n lại toàn chuối, ngốn thịt hết rồi mới thi nhau ngốn đến chuối. Thịt ḅ già, toàn gân, nhai trệu trạo rồi lo nuốt nhanh v́ sợ hết phần. Nhiều đứa nuốt vội quá, miếng thịt nhùng nhoằng nuốt lỡ nửa trong nửa ngoài cuống họng buộc phải kéo ra rồi nhai lại. Bây giờ nghĩ lại thấy gớm chết chứ hồi đó là b́nh thường. Những miếng thịt nuốt vào rồi kéo ra nhùng nhoằng, nhễ nhại rớt dăi mà vẫn bỏ vào mồm nhai lại ngon ơ. Có khi miếng thịt do rớt dăi nhơn nhớt mà bị tuột tay rơi xuống đất vẫn phải bốc lên phủi phủi đất cát rồi ăn v́ tiếc.
Chết sao sống vậy. Cô hồn cả năm làm ma đói nay được bữa no th́ dân cũng được bữa no.
Hiển nhiên, cuộc cúng cô hồn nào cũng để lại hậu quả là cả làng làm quân Tào Tháo… trong tỉ lệ cho phép. Nhưng không sao, “cứ ăn rồi uống thuốc”. Đất B́nh Định nhờ những cuộc ra quân theo binh pháp Tào Tháo mà đẻ ra thứ thuốc đặc hiệu Berberin làm vang danh xứ nẫu.
Thời đó, dân chết đói th́ ít, nhưng chết v́ dịch bệnh th́ nhiều, nhưng vẫn nằm trong tỉ lệ cho phép.
Tóm lại, học thuyết “cứ ăn rồi uống thuốc” là sáng tạo vĩ đại của người b́nh dân vô học trong hoàn cảnh đói khát. Bây giờ khi lên làm giám đốc một bệnh viện lớn trung ương như Bệnh viện Nhiệt đới và làm bí thư một tỉnh có truyền thống văn hóa lâu đời như tỉnh Bắc Ninh, mấy ông này quyết tâm bảo tồn và phát triển học thuyết này để đảm bảo tính truyền thống và tính hiện đại của nó. Đó là học thuyết rất ích nước lợi dân, ít ra là có lợi cho thị trường ẩm thực và có lợi cho ngành y tế, kể cả ngành bán quan tài và dịch vụ tang lễ.
Chuyện tôi kể là sự thật 100%. Không phải huyền thoại. Nhưng là một đại tự sự, một học thuyết đang thống trị, bắt đầu từ sáng tạo của người b́nh dân vô học rồi lây nhiễm sang năo của những kẻ tai to mặt lớn.
Tiếng Việt ḿnh không biết đâu mà rờ , bảo đảm hết dịch nổi v́ có 5 chữ mà đổi qua đổi lại thành biết bao nhiêu là câu như dưới đây. Thiệt phát điên luôn!
Từ rất lâu rồi, Ngọc lục bảo (Emerald) luôn được mọi người yêu mến v́ nó là một trong những loại đá quí...
...tạo nên sự quyến rũ cho nữ giới cũng như sự sang trọng cho những ai sở hữu nó. Nhưng bản thân Ngọc lục bảo th́ không như vậy, nó mặc cảm v́ không có vẻ kiêu sa của hồng ngọc, hay vẻ thùy mị của ngọc trai. Bên cạnh đó, nó thấy rằng ít ai có thể đeo nó khi đến dự những buổi tiệc quan trọng v́ màu sắc của nó rất kén chọn trang phục và dáng người.
Chính v́ thế mà ngày này qua ngày khác, sự tự ti càng lớn dần. Cho đến một ngày nó bị người ta lăng quên thật sự khi người ta nhận thấy nó không c̣n tỏa sáng và cũng giống như những thứ đá có màu sắc khác. Một thứ đá rất đơn thuần và không có điểm ǵ nổi bật. Nó dần bị đào thải và bị ném xuống suối để sống cuộc sống của đá cuội: lặng lẽ và cô đơn.
Rồi một ngày nọ, có một người thanh niên rất phong độ ghé ngang con suối nhỏ - nơi mà Ngọc lục bảo đang sống. Bất chợt, người thanh niên dừng lại, chàng ngồi cạnh bờ suối và suy nghĩ xa xăm. Chàng bỗng nhiên tâm sự một ḿnh...
Câu chuyện rất lăng mạn về chàng và một nàng công chúa xinh đẹp, thông minh và có một trái tim rất lương thiện. Tiếng lành đồn xa, chàng - hoàng tử của nước láng giềng đă lặn lội đường xa t́m đến.
Chàng yêu công chúa từ cái nh́n đầu tiên nhưng công chúa không muốn lấy hoàng tử v́ nàng đang đợi người mang món quà sinh nhật đến cho nàng như lời tiên đoán của bà tiên đỡ đầu:
"Người ấy sẽ là chồng của công chúa v́ người ấy sẽ trao cho công chúa một món quà mang đến một vẻ đẹp huyền bí và sang trọng vào bậc nhất. Nó mang đến một chút bí ẩn và quyền lực cho những ai sở hữu nó. Đó chính là một ḥn đá với màu sắc rất riêng mà chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết...một ḥn đá mang đến hạnh phúc."
Sinh nhật lần thứ 18 sắp đến và công chúa đă chờ đợi người ấy quá lâu, nàng không thể từ bỏ sự mong đợi của ḿnh vào phút cuối. Nhưng công chúa cũng rất yêu hoàng tử!... làm sao đây?... cuối cùng, công chúa lâm bệnh nặng mà không thuốc thang nào hiệu nghiệm. Nàng ốm liệt giường và bất tỉnh cả tuần lễ nay. Hoàng tử rất đau khổ v́ ngày ngày phải nh́n thấy vẻ mặt công chúa ngày càng xanh xao.
Cuối cùng, chàng quyết định ra đi t́m ḥn đá ấy v́ chỉ có ḥn đá ấy mới mang lại hạnh phúc cho công chúa, mặc dù biết rằng sau khi t́m thấy ḥn đá ấy th́ công chúa sẽ lấy người sở hữu ḥn đá đó và hoàng tử sẽ là người thua cuộc. Nhưng không c̣n cách nào khác, thà hy sinh ḿnh chứ chàng không muốn nh́n thấy công chúa chết.
Vậy là chàng đă ra đi, chàng đi đă rất lâu mà vẫn không t́m thấy thứ đá ấy. Cuối cùng, chàng gần như kiệt sức và số phận đă đưa chàng đến con suối nhỏ này.
Nghe câu chuyện cảm động ấy tự nhiên ḥn đá chảy nước mắt. Ḥn đá cũng biết khóc v́ nó có linh tính. Không biết nó khóc bao lâu nhưng nước mắt của nó đă cuốn trôi bao nhiêu rong rêu lâu nay bám trên người nó để lộ ra những đường nét sắc sảo trên cơ thể nó.
Dưới làn nước trong xanh, mát lạnh, vẻ đẹp của nó tỏa sáng lấp lánh và tinh khiết hơn bao giờ hết.
Bất chợt, hoàng tử nh́n thấy ḥn đá và nó làm chàng rất đỗi ngạc nhiên khi nh́n thấy một ḥn đá với màu sắc kỳ lạ như vậy. Chàng bước xuống suối và đến gần nó, chàng nhặt nó lên, ngắm nghía và chàng nhận ra đó chính là ḥn đá mà công chúa chờ đợi.
Ngay lập tức, hoàng tử mang nó về kinh đô, chàng giao nó cho một người thợ kim hoàn giỏi nhất để gọt giũa lại. Mấy ngày chịu đựng đau đớn đă qua, cuối cùng, Ngọc lục bảo đă về lại với chính ḿnh, về lại với vẻ đẹp gần như hoàn hảo khi xưa. Nó được hoàng tử đem đến tặng cho công chúa.
Rất khẽ, công chúa mở mắt ra, nàng nh́n thấy ḥn đá ngay ngày sinh nhật của ḿnh, nàng mỉm cười v́ tấm ḷng của hoàng tử, nàng khỏi bệnh!
Một tuần lễ sau, hai người tổ chức một lễ cưới rất đẹp và trang trọng. Công chúa không hề đeo bất kỳ trang sức nào ngoài chiếc nhẫn có đính một viên Ngọc lục bảo. Ngọc lục bảo rất tự hào v́ nó chính là món trang sức quí giá nhất được công chúa trân trọng đến thế.
Ngay phút giây trọng đại nhất, bà tiên đỡ đầu xuất hiện, bà chúc công chúa một lời chúc cho hạnh phúc của hai người. Đoạn, bà đặt tay lên viên ngọc lục bảo và nói:
"Không phải thời gian làm người ta lăng quên ngươi, Ngọc lục bảo! Mà ngươi bị lăng quên v́ ngươi không cố gắng tự làm ḿnh tỏa sáng. Ngươi biết không, ngươi là một tạo vật của Thượng Đế. Không có một thứ ǵ Thượng Đế tạo ra lại vô dụng cả, ngươi quá tự ti và chính sự tự ti khiến ngươi không nh́n thấy cái đẹp trong chính ngươi. Có thể với người này ngươi không là ǵ cả nhưng với người khác ngươi lại có một ư nghĩa to lớn... và sự thật đă chứng minh điều đó".
Nói xong, bà tiên biến mất, nhưng Ngọc lục bảo đă suy nghĩ rất nhiều. Từ đó, Ngọc lục bảo đă luôn tỏa sáng với một vẻ đẹp rất riêng, không lẫn lộn với bất kỳ thứ đá quí nào và nó đă được trân trọng cho đến ngày nay.
Cuộc đời đẹp nhất khi chúng ta là chính ḿnh và biết yêu quư bản thân ḿnh.
"Mỗi người sinh ra đều có một ư nghĩa riêng, nếu không thế giới này đâu cần có nhiều người đến như vậy"...
Cầu mong bạn sẽ t́m được sự thanh thản và yên b́nh trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể hiểu được.
Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với ḷng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hăy luôn biết rằng có một người nào đó hiểu và yêu bạn , người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn cô độc nhất.
Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc ḷng tốt của người khác để tin tưởng vào một thế giới yên b́nh.
Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên ḷng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.
Và, cầu mong bạn hăy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng. Hăy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn băo có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hăy hiểu rằng khi một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận được t́nh yêu và sự quan tâm của người ấy.
Hăy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.
Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai. Cầu mong bạn nh́n thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.
Cầu mong bạn t́m thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những t́nh huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử v́ kết quả đó.
I. Sức khỏe:
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một t́nh trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một t́nh trạng không có bệnh tật hay tàn tật”..
II. Bí quyết trường thọ:
1. Chấp nhận với những ǵ ḿnh đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của ḿnh
3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.
III. Pḥng ngừa bệnh tật:
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lăng quên
7. Với người cao tuổi tránh tranh luận hơn thua
IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.
V. Triết lư của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt t́nh
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có ḷng vị tha.
5. Năm Phải: Phải vận động
Phải biết cười
Phải lịch sự ḥa nhă
Phải biết nói chuyện và
Phải coi ḿnh là người b́nh thường..
VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân:
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí
3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí
6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.
VII. Hăy Dành Th́ Giờ - Mẹ Thêrêsa Calcutta :
Hăy dành th́ giờ để suy nghĩ Đó là nguồn sức mạnh.
Hăy dành th́ giờ để cầu nguyện Đó là sức mạnh toàn năng.
Hăy dành th́ giờ cất tiếng cười Đó là tiếng nhạc của tâm hồn.
Hăy dành th́ giờ chơi đùa Đó là bí mật trẻ măi không già.
Hăy dành th́ giờ để yêu và được yêu Ưu tiên Thiên Chúa ban.
Hăy dành th́ giờ để cho đi Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ.
Hăy dành th́ giờ đọc sách Đó là nguồn mạch minh triết.
Hăy dành th́ giờ để thân thiện Đó là đường dẫn tới hạnh phúc.
Hăy dành th́ giờ để làm việc Đó là giá của thành công.
Hăy dành th́ giờ cho bác ái Đó là ch́a khóa cửa thiên đàng
John Barry's fourth credited #JamesBond theme song for "YOU ONLY LIVE TWICE" (1967) with lyrics by Leslie Bricusse was sung by @NancySinatra, who was the first non-British vocalist of the series pic.twitter.com/U1uZyjkFOp
These are beautiful fireworks! Called Spherical Fireworks. Very expensive and very well-engineered, designed fireworks. How did they get these effects of hearts and variations of planets in a solar system? Sixty-four seconds of fireworks in Japan at Mount Fuji. This show is… pic.twitter.com/cdmmXZbsYN
An annual fireworks show delighted crowds in Nagaoka City in Japan’s Niigata Prefecture. It included some pyrotechnic works expressing prayers for peace. pic.twitter.com/JJ8zjE9cL8
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.