Như núi lửa âm ỉ suốt bao năm, hôm nay tôi đă thực sự bùng nổ. Tôi thét lên trong cơn giận dữ: "Mẹ có nh́n lại bản thân ḿnh không?". Những lời đó như xé toạc bầu không khí u ám trong căn nhà mà tôi đă nhẫn nhịn quá lâu.
Đây là lần đầu tiên tôi kể câu chuyện của ḿnh, và tôi ước rằng nó không phải là chuyện đau ḷng thế này. Từ ngày về làm dâu, mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng đă liên tục chất chồng, đến mức khiến tôi cảm thấy như đang bị đày đọa trong chính ngôi nhà này. Nhưng hôm nay, mọi thứ đă vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi.
Những ngày mang thai, cơ thể yếu ớt và tâm trạng bất ổn, thay v́ nhận được sự động viên, tôi chỉ nghe những lời cay nghiệt từ mẹ chồng. Bà vừa mắng mỏ, vừa độc miệng như thể mọi bất hạnh xảy ra với tôi đều là lỗi của tôi. Dù bà có đi chợ, mua đồ ngon về cho tôi dưỡng thai, nhưng cái miệng ấy, vẫn không ngừng đay nghiến.
Chồng tôi luôn bảo, mẹ anh là người thẳng thắn và thương con cháu. Nhưng cái "thương" đó sao lại đắng ngắt đến vậy? Bà có thể chăm sóc tôi bằng tay, nhưng dùng lời lẽ như dao cứa thẳng vào tâm hồn tôi. Đau đến mức nhiều lúc tôi không thể nuốt trôi bữa cơm của ḿnh.
Trước khi tôi về làm dâu, bà đă có mâu thuẫn với hàng xóm. Những lời cay độc bà từng thốt ra về đứa bé chậm nói nhà bên cạnh như nhát dao cứa vào ḷng tôi. Bà gọi nó là "thằng câm", dẫu cho đó chỉ là một đứa trẻ. Tôi nghe mà rùng ḿnh, nghĩ đến tương lai của chính con ḿnh, liệu nó có phải chịu số phận tương tự dưới cái miệng cay nghiệt của bà hay không.
Ngày tôi biết con ḿnh bị hở hàm ếch, trái tim tôi vỡ vụn. Nhưng khi về nhà, thông báo với mẹ chồng, thay v́ an ủi, bà đập bàn, rống lên: "Gen nhà này không ai thế cả! Có phải cô mang cái bệnh tật ấy về đây không? Tôi biết ngay mà!". Mỗi lời bà nói như từng cú đánh, giáng xuống trái tim vốn đă nứt toác của tôi.
Từ ngày đó, nước mắt tôi không lúc nào ngừng chảy. Tôi ôm con, nh́n nó mà xót xa, c̣n mẹ chồng th́ thậm chí không thèm bế cháu, chỉ v́ đứa bé không lành lặn như những đứa trẻ khác. Bà chửi rủa, nhục mạ, khiến tôi như bị dồn vào đường cùng, không lối thoát.
Đỉnh điểm là khi em chồng tôi sinh con, mẹ chồng như được tiếp thêm sức mạnh để giày ṿ tôi hơn. "Nhà bên ấy có phúc thật, đứa cháu sinh ra trắng trẻo bụ bẫm. C̣n dâu nhà này, đến người lành lặn cũng không đẻ nổi", bà nói. Những lời đó như nhát dao cuối cùng chặt đứt sợi dây kiên nhẫn của tôi.
Tôi bật dậy, hét lên: "Mẹ, mẹ đă nh́n lại ḿnh chưa? Mẹ rủa con nhà người ta bị câm, rồi chính cháu mẹ lại không lành lặn. Mẹ khẩu nghiệp quá rồi đấy, đừng đổ lỗi cho ai nữa!". Tôi hét đến mức cả căn nhà rung chuyển, c̣n mẹ chồng th́ điên loạn, la hét và dọa tự tử.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ sợ hăi mà xin lỗi, nhưng giờ đây, tôi không c̣n muốn im lặng nữa. Tôi biết ḿnh không sai. Mẹ chồng tôi đă gieo quá nhiều nghiệp chướng, và giờ đây, con cháu phải gánh chịu hậu quả. Bà sống không tích đức, rồi c̣n mong ǵ hạnh phúc, may mắn cho gia đ́nh?
VietBF@ sưu tập
|