Cái năm ấy là năm nảo, năm nào chẳng nhớ chỉ biết là cái hồi lâu rồi . Huyện Lùng Tùng ở bìa rừng có con hổ nó vào làng bắt trâu, bắt bò khiến dân tình hoang mang.
Quan Huyện Phà treo giải thưởng ai giết được con hổ sẽ thưởng 10 quan tiền. Bọn đàn ông, trai tráng thấy phần thưởng có thể mua được cặp trâu nên háo hức tổ chức đi giết hổ.
Họ rình rập đêm hôm cuối cùng cũng giết được con hổ thay vào đó là mấy mạng người bị hổ quật chết.
Họ khênh con hổ đến huyện đường lĩnh thưởng, quan huyện lịnh bọn Sai Nha lấy tiền công quỹ trả thưởng đúng như đã hứa. Con hổ quan huyện giữ lại để nấu cao, vợ quan huyện đắc ý nghĩ thầm ”nồi cao này đáng giá đến 50 quan không phải đùa”
Một tháng sau, quan Tuần phủ đi kinh lý đến phủ quan huyện Lùng Tùng.
Quan huyện Phà đem cao hổ biếu quan Tuần phủ, và kể lại câu chuyện giết hổ trừ hậu họa cho dân.
Quan Tuần phủ nghe xong hết lời khen quan huyện có tấm lòng phụ mẫu và hứa sẽ đề nghị nhà vua phong thưởng cho quan huyện.
Mấy tháng sau quan thái giám Bộ Lại tiếp chỉ về tận Lùng Tùng trao phần thưởng của vua ban cho quan huyện Phà.
Dân huyện Lùng Tùng nô nức đến dự, công lao của quan huyện Phà vì thế được thổi lên như cồn.
Một năm sau quan huyện Phà bỗng nhiên lâm bệnh, nhiều người đến thăm hỏi.
Có người kể, năm ấy nhà có tang nghèo đến nỗi không đủ tiền thuê thầy mo, thầy cúng. Nhà có mỗi con trâu đem bán không ai mua vì tất cả đều cảnh bần cùng khố rách.
Biết tin quan huyện bảo vợ đến mua.
Người ấy khóc như mưa, dập đầu tạ ơn quan huyện, nói không có quan huyện mua trâu thì không biết chôn bố ở đâu…
Tiếng lành đồn xa, đi đến đâu người dân cũng ca ngợi quan huyện có phúc đức.
Khi quan Huyện sắp lâm chung, bọn sai nha ngồi họp với nhau bàn hậu sự, tổ chức đưa quan về nơi an nghỉ cuối cùng.
Bọn họ bảo phải làm nghi lễ hoành tráng, mồ to mả đẹp cho quan, mọi việc được sắp xếp chu đáo đâu vào đấy.
Còn quan huyện Phà trước khi hấp hối gọi vợ con vào căn dặn:
- Đừng làm mồ to mả đẹp kẻo sau bọn dân đen nó đập phá. Nhìn cái cơ ngơi này đi, đây là máu, mồ hôi nước mắt của bọn họ đấy.
Ngày trước hổ về bắt trâu, dân làm gì có trâu, nó bắt trâu nhà mình. Giết được con hổ mất mấy mạng người, hổ mình lại nấu cao, công lao danh vọng mình hưởng.
Người ta nghèo không có tiền ma chay cho bố, mình đến mua trâu rẻ của người ta , mình càng giàu mà người ta coi như mình làm Phước .
Mình làm toàn những việc lưu manh, thất đức, gian trá… trước sau họ cũng đào mổ đào mả của tôi đi…
Vợ con quan huyện nghe xong khóc ầm ĩ, khi nước mắt họ chưa khô, quan thở hắt ra đi …..
VietBF@sưu tập
|