Rời quê lên thành phố đă lâu, sau thời gian đầu làm việc vất vả nuôi lũ con ăn học, giờ đă khá giả vợ chồng chị đều một ḷng “giác ngộ” theo thiền tu tập.
Không c̣n tham sân si. Không coi tiền tài danh vọng là thứ yếu.
Cả vợ lẫn chồng thường theo các bạn thiền đi hành hương đủ mọi chùa chiền khắp nơi trong nước và nước ngoài.
Một lần gia đ́nh chị về thăm thiền viện ở quê, sẵn ghé qua thăm gia đ́nh chị ở gần đó. Xe hơi vừa ngừng trước căn nhà lụp xụp cũ kỹ, một người đàn bà gầy g̣ đen đủi ăn mặc lam lũ vội bưng một rổ ổi chạy tới mời khách mua. Bước xuống xe, sau vài phút bỡ ngỡ chị và bà bán ổi mới nhận ra nhau. Đó chính là cô em ruột cách chị gần chục tuổi!!!
Gia đ́nh chị có 3 anh chị em. Trên chị c̣n ông anh buôn bán ở chợ huyện cũng khá giả như chị. Dưới chị là cô em gái út ở cùng mẹ già.
Chị cứ nghĩ lâu nay ông anh ḿnh có gởi tiền nuôi mẹ chứ. Ai ngờ hoàn cảnh ở nhà lại khổ như vậy!
Nhưng mà, nỗi xốn xang chỉ thoáng qua rồi bay mất v́ chị đă đắc đạo, đâu c̣n vướng bận vào những sướng khổ trần tục nữa!
Mấy năm sau, mẹ mất! Vợ chồng người anh và vợ chồng chị cùng về lo tang lễ. Chôn cất mẹ xong, tiền dịch vụ và chi phí tổng cộng là 36 triệu. Chị dâu đ̣i chia ṣng phẳng cho 3 người con. Vợ chồng chị cũng đồng ư kiến.
Cô em gái út cũng phải góp phần tương đương.
Chị xin lỗi không thể giúp được em v́ tiền chị có dư đều đóng góp cho chùa chiền cả rồi!!!
_ Không biết cô em út phải bán biết bao nhiêu trái ổi để góp đủ phần em ấy???
VietBFsưu tập