Cho tới hôm đó, tôi phải tăng ca tới gần 10 giờ tối mới về. Xuống xe bus nh́n vào ngơ các nhà tắt điện tối om, mỗi cổng nhà tôi có ánh đèn pin cứ rọi đi rọi lại về phía đầu đường, tôi ngạc nhiên không biết đèn ai chiếu...
Những ngày đầu làm dâu, tôi với mẹ chồng tuy ít nói chuyện nhưng không hề va chạm xích mích hay khó chịu điều ǵ. Duy chỉ có việc bà sống tiết kiệm quá mứckhiến tôi không thể nào gần gũi hay có thiện cảm với bà. Dù bản thân ông bà đều có lương hưu, mỗi tháng tôi lại đưa thêm 6 triệu tiền ăn nhưng 10 bữa bà nấu đều thiếu thức ăn cả 10. Hễ con dâu hay con trai góp ư bà lại nhăn mặt bảo:
“Ăn th́ biết từng nào cho đủ. Nói thẳng ra nêu tôi ăn hoang như người ta th́ giờ đă chẳng có cái cơ ngơi này cho anh chị ở?”.
Nghe được những lời đó, tôi chỉ biết im lặng v́ không muốn mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu trở nên căng thẳng. Nhưng cũng v́ như thế mà tôi ngày càng không ưa mẹ chồng, bữa cơm gia đ́nh với tôi thành áp lực. Nói đúng th́ tới bữa tôi ngồi ăn cho có lệ chứ chẳng thấy ngon miệng. Bà muốn nấu thiếu đủ thế nào tôi không bao giờ góp ư nữa.
Chán cảnh cái ǵ cũng phải theo ư mẹ chồng, làm trái 1 tí cũng không được, nói không vừa ḷng bà là bà mắng, tôi bàn với chồng muốn sống riêng. Bởi tôi đi làm, công việc áp lực về lại cứ phải tối ngày nh́n sắc mặt mẹ chồng để sống th́ quá mệt.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra suốt 2 năm trời cho đến 1 ngày, chồng tôi phải đi công tác 1 năm liền. Anh hoăn lại chuyện ra riêng v́ không muốn tôi ở nhà 1 ḿnh không ai chăm sóc.
Bất ngờ chồng tôi vừa đi được hơn tuần th́ tôi phát hiện có bầu. Mấy lần tôi định nói với mẹ anh nhưng thấy bà thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt nên lại thôi.
Cho tới hôm đó, tôi phải tăng ca tới gần 10 giờ tối mới về. Xuống xe bus nh́n vào ngơ các nhà tắt điện tối om, mỗi cổng nhà tôi có ánh đèn bin cứ rọi đi rọi lại về phía đầu đường, tôi ngạc nhiên không biết đèn ai chiếu, th́ bất ngờ mẹ chồng lên tiếng:
“Chị cứ đứng yên đó, để tôi ra soi đèn cho mà đi kẻo ngă… Đi làm về muộn thế mà không có lấy cái đèn cầm theo”.
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Không phải mẹ đứng soi đèn pin đợi con đó chứ?”.
Giọng bà thủng thẳng:
“Ô, thế chẳng lẽ tôi đứng soi muỗi. Con dâu đi làm về muộn, tôi làm sao yên tâm mà đóng cửa ngồi trong nhà”.
Vẫn cách xưng hộ chị - tôi nhưng câu nói của mẹ chồng tối hôm đó khiến tôi xúc động tới khó tả. Chưa hết, vừa bước vào nhà bà chỉ vào mâm cơm c̣n nguyên trong lồng bàn, giục:
“Chị đi rửa chân tay đi, tôi đi hâm lại đồ ăn rồi cả nhà cùng ăn”.
Dù trong ḷng rất vui nhưng tôi vẫn bảo:
“Con về muộn th́ bố mẹ cứ ăn trước, đợi con làm ǵ”.
Bà chẹp miệng:
“Sớm không đói. Giờ mới muốn ăn”.
Điều bất ngờ hơn cả, lúc vừa ngồi vào mâm, mẹ chồng bảo tôi:
“Biết chị bầu bí khó ăn, tôi chỉ làm mấy món luộc cho đỡ mùi. Bầu bí vẫn phải đi làm vất vả, chị phải cố ăn vào mới đủ sức khỏe. Tôi mua sẵn 2 hộp sữa bầu để trong pḥng chị, mỗi ngày uống 2 cốc sáng tối bổ sung chất, sau này đứa trẻ đẻ ra khỏe mạnh, chị nuôi cũng nhàn”.
Hóa ra mấy hôm trước bà nấu ăn, tôi ngửi mùi sợ quá chạy vội lên nhà vệ sinh trên tầng nôn. Bà biết mới để ư và phát hiện con dâu mang bầu. Cũng biết tôi bị nghén, sợ mùi dầu mỡ chiên xào, vậy là bà chỉ ưu tiên làm món luộc. Nh́n con dâu bần thần ngồi nghĩ, bà giục tiếp:
“Thôi, ăn mau đi cho tôi c̣n rửa bát. Mà nếu công ty bắt tăng ca nhiều th́ xin nghỉ, đợi khi nào sinh xong t́m chỗ khác làm. Tiền ăn uống sinh hoạt trong nhà, tôi lo được, chị không phải nghĩ ngợi. Tôi cũng nhắc chồng chị rồi đó, từ nay kiếm được bao nhiêu tiền phải tiết kiệm để lo cho vợ, rồi sau c̣n nuôi con, không được phung phí”.
Từng câu từng lời mẹ chồng nói làm tôi nghẹn ngào, nước mắt như muốn chực trào. Tôi cứ nghĩ mẹ chồngvô tâm nhưng thực ra không phải như vậy. Ngoài mặt bà lạnh lùng, ăn nói không ngọt ngào dễ nghe song thực chất lại rất thương con dâu. Không những thế, khi tôi chủ động mở ḷng để hiểu mẹ chồng hơn, tôi c̣n thấy bà rất t́nh cảm. Bà chỉ tiết kiệm bản thân, khi chăm dâu bầu th́ không tiếc tiền, đồ ngon bổ đắt mấy bà cũng mua tẩm bổ cho con dâu.
Có điều chẳng hiểu sao, hiện tôi đă bầu được 5 tháng mà vẫn nghén quá, cứ thấy mùi đồ ăn là nôn thốc nôn tháo. Nhiều hôm mẹ chồng ḱ cạch ninh cả ngày mới được nồi cháo chim, tiếc công nấu nướng của bà tôi cố ăn nhưng vừa đưa vào miệng đă nôn hết. Ai có mẹo ǵ để hết nghén tư vấn giúp tôi, chứ ngày nào mẹ chồng cũng nấu đồ mà không ăn được, tôi vưa áy náy vừa sợ bà lo lắng, nghĩ ngợi.
VietBF@ sưu tập
|
|