Một ông cụ đang ngồi hóng nắng trong công viên, chợt có một người đàn ông trung niên đến chào và hỏi: "Thưa thầy, thầy nhớ em không?" Ông cụ nh́n lên người đàn ông trước mặt, trả lời "Thưa không." Song ông cũng lịch sự hỏi lại, "Anh giờ đang làm ǵ?" "Giờ em cũng là thầy giáo ạ!" "Ồ thế à? Mà tại sao anh lại chọn nghề giống như tôi?" "Dạ thưa, v́ thầy là người đă khiến em chọn con đường này." Rồi anh ta kể cho người thầy cũ đầu đuôi câu chuyện.
"Một hôm nọ, anh bạn cùng bàn mang ra khoe một chiếc đồng hồ thật đẹp. Em chiếp trong bụng. Đợi lúc anh ta lơ đễnh em tḥ tay vào túi bạn ḿnh và ăn cắp chiếc đồng hồ. Sau khi phát hiện bị mất đồng hồ, bạn em lên mách với thầy. Thầy nói với cả lớp rằng có người vừa mất chiếc đồng hồ, nếu có ai lấy nhầm th́ hăy trả lại. Không một ai giơ tay lên, và dĩ nhiên em cũng không nói ǵ cả. Thấy vậy, thầy bèn đóng cửa pḥng lại và bắt mọi người đứng thành h́nh tṛn rồi nói, 'Tôi sẽ lục túi tất cả mọi người để t́m chiếc đồng hồ, nhưng với điều kiện các em phải nhắm mắt lại khi tôi làm chuyện này.'
Cả lớp làm y theo lời. Thầy soát túi từng người, và sau khi t́m thấy chiếc đồng hồ trong túi em thầy vẫn tiếp tục soát hết những tṛ c̣n lại. Xong thầy bảo mọi người mở mắt ra v́ đă t́m được chiếc đồng hồ. Thầy không hề tiết lộ em là kẻ cắp, mà cũng không kể lại câu chuyện này với bất cứ ai.
Hôm đó thầy đă cứu danh dự em. Thầy không nói với em câu nào, không kéo em ra riêng để rầy la hoặc giảng luân lư. Hôm đó là ngày em cảm thấy xấu hổ nhất trong đời, và cũng là ngày em thề sẽ không bao giờ ăn cắp hay trở thành một người xấu bởi v́ em nhận ra thông điệp của thầy, và hiểu được thế nào là một nhà giáo đúng nghĩa. Thầy có nhớ chuyện này không ạ?"
"Tôi nhớ chứ," ông cụ chậm răi trả lời. "Tôi nhớ phải lục túi từng tṛ một. Nhưng tôi không nhớ anh, v́ lúc ấy chính tôi cũng nhắm mắt."
VietBF@sưu tập