Tại một khách sạn nhỏ và xinh đẹp ở miền quê, một cặp đi hưởng tuần trăng mật thơ thới xách va-li bước vào.
Nh́n cô dâu mới cỡ ngoài 20, tṛn trịa, xinh như mộng và khoẻ như một con ngựa tơ cùng cụ rể tuổi ngoài 90, lụm cụm như cụ Bút Ch́, chủ khách sạn thầm lo, cả đêm ngủ không tṛn giấc, trăn trở nghe ngóng chờ xem có động tĩnh ǵ để gọi 9-1-1 cho kịp.
Sáng hôm sau, cụ rể theo thói quen của tuổi tác, dậy sớm lửng thửng xuống nhà uống cà-phê, ăn sáng rồi lang thang ra bờ suối ngồi nghe nước chảy, thưởng thức tiếng chim kêu.
Đâu chừng hai tiếng sau, có tiếng chân cô dâu mới chập choạng xuống cầu thang. Cô bám chặt vào lan can, bước từng bước xuống, hơi thở nặng nề, quần áo không mấy tề chỉnh. Tới được bàn ăn, cô gieo ḿnh phịch một cái xuống ghế, mệt mỏi gọi cà-phê.
Chủ khách sạn ân cần bước tới hỏi thăm:
- Có vẻ như cô nhuốm bệnh hay bị dị ứng… Khí hậu vùng này…
Cô dâu trẻ nhăn nhúm nét mặt, thở hộc ra, hơi thở đứt quăng:
- Có bệnh tật ǵ đâu!.. Ông chồng tôi…
Chủ quán nhanh nhẹn:
- A! Bác… à không, ổng dậy rồi, đang chơi ngoài suối.
Cô dâu trẻ phều phào tâm sự:
- Ổng nói, ổng đă dành dụm, chắt chiu cả bảy mươi năm… Trước đây nghe vậy,.. tôi tưởng đâu ổng để dành tiền, …cả đêm qua mới hiểu ổng nói ǵ!..
VietBF@sưu tập