Vợ ông đă mất cả chục năm, con cái đều phương trưởng, ở tuổi 55, ông thấy cô đơn và buồn, dù điều kiện kinh tế dư giả.
Mọi chuyện thay đổi khi cô con gái thuê cho ông người giúp việc. Chị 40 tuổi, chồng đă mất, chưa có con. Chị nhan sắc thường thường, làm việc nhà và nấu ăn cũng thường thường, nhưng với ông, chị luôn đẹp nhất nhà.
Ông vui vẻ khoái chí nên khỏe mạnh tươi tắn hẳn lên. Con ông thấy thế rất mừng.
Hai người độc thân ăn ngủ nghỉ chung một nhà, nên rơm bén lửa. Chị chăm sóc ông bằng bữa cơm ngon, ông trả công chị bằng đồng lương cộng thêm sự quan tâm, khen ngợi. Cứ thế dần dà, từ thích ông chuyển qua yêu và cầu hôn chị.
Lúc đầu chị lắc đầu không đồng ư, nhưng mẹ chị lại muốn chị đồng ư, để ổn định cuộc sống. Tới lần cầu hôn thứ ba của ông, chị mới gật đầu cái rụp.
Ông rất vui với quyết định của ḿnh, dù con ông phản đối quyết liệt. Ông là bố chúng, khôn hơn chúng, nên chẳng sợ ǵ chúng nó.
Bạn chị rỉ tai bảo mày lấy ông ấy về để làm ô sin không công à. Chị chỉ cười, đầu óc bạn chị thật hạn hẹp, tội.
Ông được hưởng sung sướng một tuần sau cưới, thích nhưng mệt phờ râu. Qua tuần thứ hai chị bắt đầu nhờ ông, khi th́ rửa chén, khi lau nhà, khi th́ phơi đồ. Ông vui vẻ làm, nhưng cứ thấy sao sao.
Dần dần việc nhà đổ lên đầu ông, đến mức tóc ông mọc không nổi. Đă thế, từ ngày chị nắm tài chính, cần tiền chi tiêu việc ǵ, ông đều phải báo cáo, giải tŕnh chị mới đưa. Từ cương vị ông chủ, biến thành ô sin, lên xuống mấy hồi. Giờ ông mới khóc mếu hối hận, nhưng đă muộn. Ước ǵ...
VietBF@sưu tập