Chồng tôi là cán bộ cao cấp, có học vị Tiến sĩ bảo vệ ở nước ngoài. Anh là điển h́nh của tầng lớp trí thức đầu quân vào Nhà nước với con đường công danh rộng mở.
Giai đoạn Covid-19, việc kinh doanh của tôi gặp khó khăn. Những tháng cuối của đại dịch, tôi nhờ anh ghé vai gánh hộ một phần gánh nặng tài chính, chi tiêu cho gia đ́nh, do tôi những năm thuận lợi kinh doanh tôi không hỏi lương chồng. Việc này chắc bất công với anh quá nên sau 7 tháng anh đề nghị ly hôn.
Anh nói, thầy tử vi cũng bảo phải chia tay, nếu không sự nghiệp sẽ tàn. Thôi th́ v́ con, v́ gia đ́nh mà ra ṭa càng nhanh càng tốt. Tôi điều tra nhẹ, thế quái nào phát hiện ra "thầy tử vi" của anh - một nữ giảng viên đại học - đang hợp tác dự án với anh đă "2 vạch". Bảo sao anh đ̣i ly hôn trong ṿng 2 tháng...
Ban đầu, anh ngon ngọt, dùng cái giọng chân thành nói tôi kư giấy ly hôn đồng thuận. Nhưng thỏa thuận chia tài sản toàn điều bất lợi cho tôi. Ấn tượng hơn, tôi phát hiện ra, mọi việc đă được anh ủ mưu từ 1 năm trước. V́ thế, tôi không chấp nhận, yêu cầu anh cứ theo luật pháp mà làm.
Nghe vậy, anh bật ngay chế độ chửi rủa, hăm dọa tôi. Cái cách anh làm là nói xấu vợ với gia đ́nh anh, với làng xóm, khóc lóc ỉ ôi bao ngày tháng ở cơ quan. Anh khóc rằng vợ “phá”, vợ không ra ǵ, lên ṭa anh c̣n nói vợ “sáng ngủ dậy không gấp chăn”.
Tôi ê chề nhưng là xấu hổ thay anh. Gần 14 năm, ai đă nuôi hai con cho anh? Chưa hết, v́ thương chồng thương con, tôi cố gắng gom góp vun vén sắm cho chồng cái xe ô tô để có cái đi lại đỡ thua anh kém em; các con có cái che nắng che mưa th́ hoá ra lại là bước đi sai lầm trả giá bằng sự tan nát của một gia đ́nh! Bảo sao nhiều phụ nữ than thở cứ cho chồng một cái xe là rú ga đi với gái.
Đă thế th́ khi cây đă nhịn mà gió chẳng dừng. Tôi trực tiếp lên thẳng cơ quan chồng yêu cầu tổ chức kỷ luật cả hai, và tôi đến thẳng nhà cô ta đưa mặt bị đánh do cô ta xúi chồng ly hôn tôi. Tất nhiên cơ quan và ra toà anh ta không dám tranh giàng tài sản với mẹ con tôi dù anh ta thuê luật sư, chứng cứ cái thai rành rành. Ông luật sư nói :
-Đồ hèn bám váy vợ mà c̣n ăn cướp …
Cả hai đều đ́nh chỉ cho chuyển cơ quan, không được nghỉ việc, không chứng minh được tài sản, nhưng tôi nghĩ U50 rồi nên chia nhà, cầm nửa căn nhà không thèm chào con cuốn gói, tuyên bố đừng mơ tiền trợ cấp cho con.
Tuần sau nghe tin cặp đôi đi ăn mừng đă ly hôn được, chồng cũ cận thị nặng lại lái đêm chạng vạng nên bị tai nạn giao thông bên Quảng Ninh, tông xe họ đậu bên đường khá nặng ..
Tôi bận chăm con, lo tâm lư cho con trẻ, thêm phần kinh doanh đang phát triển. Không quan tâm. Công tôi nuôi anh ăn học tiến sĩ, mua xe hơi cho đi trả lại anh nằm một đống lù lù :
- Nhũn năo, găy hàm mặt, cô ta bị găy chân, mất con, đầu đập v́ không ai đeo dây bảo hiểm sướng quá đạt được mục đích để về với nhau nên cô ta cũng mổ banh hai lần để cứu mạng..
Riêng cô ta tôi dẫn hai con đi thăm. Gặp mẹ cô ta chăm sóc tôi cười nói với bà :
- Bà toại nguyện chưa sinh con gái ăn học đành hoàng mà làm tiểu tam cướp bố của con tôi, bà vinh dự quá nên đứng chửi tôi không biết điều ly hôn để con bà có chồng,bà nên nhớ phụ nữ chỉ bằng ḷng làm chính thất danh chính ngôn thuận, là tiểu tam vợ lẽ chỉ bất hạnh như con bà nên trời phạt, cố gắng mang thằng bại năo tiến sĩ học bằng tiền mồ hôi của vợ về mà nuôi cho bằng đẳng cấp nhà bà..
Bà cúi gằn mặt, cả pḥng bệnh họ ồ lên. Tôi dẫn hai con về, tuyệt đối không ghé bố nó. Ngày mai tôi sẽ đổi họ các con qua họ ngoại. Bên nhà nội coi thường tôi là dân buôn bán nên ủng hộ con trai ly hôn. Vậy th́ cháu không cần nhà nội nữa rồi.
Nghĩ lại thấy bất công cho người vợ, lăn lộn kiếm tiền cho chồng nộp học, nhà nội c̣n nói vợ phải lo cho chồng về sau mà hưởng… Sau khi tiến sĩ mới đi làm, đi xe vợ mua cho bằng thiên hạ th́ gái có học trơ trẽn nhảy vào, chê vợ buôn bán không bằng đẳng cấp …
Lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó thoát, quả báo đến ngay, mẹ chồng cũ trơ trẽn lật bánh tráng… c̣n gợi ư:
- Thôi th́ cũng là bố các con, nên đem về dưỡng bệnh để con có cha ..
Sao lúc ly hôn không nói câu đó, nay nằm một đống, tiền 1/2 cái nhà cũng đă gần cạn th́ lại dỗ ngọt tôi, thiên hạ cũng nói bố con tôi th́ chăm lăo ta cho đủ đức..
Bố Mẹ ruột tôi mua vé cả nhà đi Thái Lan chơi, không rách việc, không có trách nhiệm người dưng với kẻ cạn tàu ráo máng . . .
VietBF@sưu tập