“Ai cũng bảo người em yêu nhất là mẹ và người yêu mẹ nhất là em, nhưng em cho rằng, điều đó không đúng. Người em yêu nhất là bố và bố là người yêu em nhất. Bố em là Nguyễn Kế Hiếu, 42 tuổi.
Bố em có dáng người thấp, đậm với cái bụng to, khác bố nhà người ta bụng thon 6 múi. Bố nhà người ta đầu bóng v́ vuốt keo, bố em đây đầu bóng v́ lâu ngày chưa gội. Bố nhà người ta trán cao, hiểu biết rộng dài, bố em đây trán dô, siêu "lầy".
Bố nhà người ta mắt ánh lên sự nghiêm nghị, bố em đây mỗi khi làm sai là mắt láo liên như quạ vào chuồng lợn. Bố nhà người ta môi bặm lại nghiêm túc, bố em miệng chỉ có cười suốt ngày.
Bố nhà người ta tài giỏi, độc lập, vợ con nể phục, bố em đây bị vợ mắng suốt ngày để rồi tối đến rủ em lên giường ngủ sớm, nhưng thực ra là để hai bố con trùm chăn nói xấu mẹ. Bố nhà người ta được cấp dưới ngưỡng mộ, bố em đây làm tài xế xe ôm cho các cô, các bác. Bố em c̣n thua xa bố nhà người ta.
Nhưng bố em sẵn sàng kí vào bản tự kiểm điểm của em mà không mách mẹ; sẵn sàng che giấu khuyết điểm của em; sẵn sàng nghe cuộc gọi phê b́nh của cô; sẵn sàng thức đến 3,4 giờ sáng đợi em làm xong bài và đi ngủ; sẵn sàng ngồi bên cùng em "cày" Toán khó mấy tiếng đồng hồ; sẵn sàng thức dậy sớm mỗi sáng để gọi em dậy, mặc dù bố c̣n thèm ngủ hơn em; sẵn sàng nhường em miếng trứng cá ngon lành mà bố rất thích; sẵn sàng cho em mượn ipad vào cuối tuần với lí do là: "cho nó giải trí thêm chút"; sẵn sàng đánh xe đến lớp đón em, cho dù phải bỏ một buổi họp quan trọng của tổ dân phố; sẵn sàng đấu hài với em, tán chuyện linh tinh cùng em để "giúp nó giảm stress",…
Bố em rất khéo năn nỉ mẹ đừng đánh em, hoặc nhận tội thay để em không bị mẹ mắng. Mấy câu ấy thường chỉ là mấy câu như: "Khiếp sáng sớm đài đă hát dân ca, cải lương hay vọng cổ rồi à?", "Trời đánh c̣n tránh miếng ăn nhé!", "Ê, h́nh như có Giọng hát Việt rồi ḱa!",… đủ để nhắc khéo mẹ và em thoát nạn.
Nói thế thôi, nhưng đối với em, một người bố như thế là tất cả rồi. Bố chả bao giờ khiến em buồn hay khóc. Bố luôn là anh hùng giải cứu em khỏi những trận lôi đ́nh của mẹ, giúp em yêu Toán như xưa, giúp em đi học đúng giờ,…
Cảm ơn bố rất nhiều! Con chúc "Papa" luôn mạnh khỏe, sớm hết bệnh tiểu đường và sống lâu măi với chúng con, "Papa" nhé!"
P/s: Dài 3 trang giấy ô li, bài văn miêu tả chân thực về người bố với đầy đủ các tính nết tốt – xấu của cô bé lớp 5 này khiến người đọc không thể rời mắt, đọc một mạch từ đầu tới cuối. Dù nói nhiều về tính xấu của bố, nhưng ẩn chứa trong đó là thứ t́nh cảm rất đặc biệt mà em dành cho bố của ḿnh.
Bài văn của cô bé và lời phê đầy hào hứng của giáo viên cũng mở ra hướng nh́n mới về tư duy dạy và học văn. Học sinh cần được sống thật với cuộc sống mà các em chứng kiến mỗi ngày thay v́ dập khuôn theo lối suy nghĩ của số đông hay của thế hệ đi trước.
Hiện thực đó có thể không hoàn hảo, nhưng thực sự là những ǵ gắn bó với các em, là điều các em nên được khuyến khích bộc lộ. Cảm xúc thật của các em mới là điều dễ dàng chạm đến trái tim người đọc.
VietBF@sưu tập