Giai đoạn thời Trung cổ trong lịch sử châu Âu bắt đầu từ sự sụp đổ của đế chế La Mă vào năm 467 sau Công nguyên và kéo dài qua thời kỳ Phục hưng thế kỷ 14.
Nhà vệ sinh thời Trung cổ được xây bằng đá khổng lồ chính là tiền thân của kiểu nhà vệ sinh được tách riêng biệt với nhà chính, xây độc lập ở bên ngoài mà bạn hay thấy ngày xưa.
Các nhà vệ sinh này thường nằm trong các hốc tường riêng sát bên ngoài của các pháo đài và chúng không có ǵ khác ngoài những khe hở dẫn vào nhà vệ sinh hoặc con mương bao quanh lâu đài bên dưới.
Được thiết kế với mục đích sử dụng tiện lợi, nhà vệ sinh thời Trung cổ c̣n được biết đến với tên gọi khác là pḥng vệ sinh hoặc buồng bí mật và nằm trên mỗi tầng của hầu hết các lâu đài. Kích thước của các pḥng vệ sinh này c̣n nhỏ hơn các pḥng vệ sinh công cộng ở một quán cafe ngày nay.
Việc xây dựng nhà vệ sinh lộ ra ở các bức tường của cung điện không chỉ để thuận tiện cho người sử dụng mà chúng c̣n là vật cản đối với kẻ thù xâm lược. Các nhà vệ sinh lộ ra sân hoặc hầm phân xung quanh cung điện sẽ khiến cho những kẻ đột nhập khó mà xâm nhập vào lâu đài
Hơn nữa, các nhà vệ sinh này phải được xây đủ cao so với mặt đất để kẻ thù không thể lẻn vào từ lỗ của các buồng vệ sinh.
Nhược điểm lớn nhất của nhà vệ sinh thời Trung cổ là không có cách loại bỏ mùi hôi đáng sợ của phân. Bởi, không phải lúc nào nhà vệ sinh cũng được đặt ở buồng riêng có cửa sổ, nên họ bắt buộc phải đánh tan mùi hôi bằng cách sử dụng các loại thảo mộc có thành phần tự nhiên.