Nàng đ,en lại r,ỗ huê, hậu quả của căn bệnh đậu mùa. Hắn chê, nàng bẩu: anh đék biết thôi, tất cả những thứ nh;am nh;ở bề ngoài th́ bên trong đều rất ngọt! Đó là qui luật của tự nhiên, cây ổi, cây táo quả nào ngon nhất đích thị bị dơi ăn, em ngọt lịm đến nỗi da em gián dấm...
Hồi ở quê, nhà hắn nhà nàng gần nhà xa ngơ. Hắn lạ đếk ǵ, nhà nàng lúc nào cũng sạch bóng tinh tươm, vườn cây ao cá chuồng lợn cứ đầy ắp những cây con chỉ chờ lái buôn đến nhấc. Thầy u nàng tự hào về nàng, đứa con gái giỏi giang và học rất giỏi. Năm nàng mười tám, vừa học xong cấp ba. Cái tuổi đương nhuận xuân th́, nom nàng c;ăng đét, h;ai quả đ;ùi mọng m;̣ng chọc vào mặt người ta, đôi loa đẹp tự nhiên không cần phải độ lúc nào cũng như sắp bật tung nút áo ng;ực để bắn cái sung sướng của càn khôn vào mắt thằng đàn ông đối diện. Hắn chẳng ch;ê nàng điểm ǵ trừ mỗi khuôn mặt rỗ huê. Chẳng ch;ê nhưng bẩu yêu nàng th́ hắn c̣n phải xét, làng đầy gái xinh, hắn chỉ cần huưt sáo cả đám chạy theo. Nàng làm ǵ có cửa!
Nàng th́ thích hắn ra mặt. Cơ mà là gái nên e thẹn chứ chả dám bày tỏ.
Bữa ấy hắn chơi tổ tôm ở làng bên về muộn lắm, đêm tháng chạp rét ngọt, trăng khuya trong leo lẻo và buồn. Hắn cũng buồn, buồn đ;ái. Đương nghĩ giờ ṃ cái then cửa vào nhà chắc thầy u hắn sẽ giật ḿnh tỉnh giấc v́ đă quá khuya, hắn định bụng chui vào đống rơm trong bếp làm một giấc th́ giật ḿnh nghe tiếng con gái thoảng phía bờ rào: Anh chơi tổ tôm về khuya thế!!!
Hắn nghĩ bụng: vô duyên, thấy người ta đái th́ trật tự đi lại c̣n cất nhời chào. Cơ mà nghĩ cũng tội hắn cũng đáp nhời. Sao em rút rơm trâu muộn thế... vài câu qua lại thế rồi hồn vất vưởng cây đa, ma cây gạo xui khiến thế nào hắn lại nhận lời sang nhà nàng ăn khoai nướng. Thế là hắn nhảy qua bờ rào sang chui vào bếp nhà nàng. Đậu má! mà nướng khoai thật, thế là m;ất mẹ nó đời giai...
Sau này nhiều lúc hắn vẫn tự hỏi, chả biết cú nàng giật lùi trải ổ rơm rồi ngă dúi dụi ấn cái bàn toạ vào cọc của hắn là cố t́nh hay vô ư nữa.
Trên bếp lửa với nồi cám đương sôi śnh sịch cũng không bỏng rẫy bằng cái m;ông đ;ít của nàng. Giời ạ, hắn như cảm thấy sự dịch chuyển của đất giời. Động đất nhẽ cũng chỉ nhanh đến thế thôi. Phắt một cái...và thế là khoai đă nấu thành cám lợn từ cái ổ rơm trong bếp nhà nàng đêm đông ấy. Cũng từ ấy thân thể, ruột gan và trí khôn của hắn bị tù đầy, không thể nào thoát ra khỏi nàng!
Hắn luôn ấm ức v́ tội lấy phải vợ x;ấu. Cơ mà nàng chiều hắn quá lắm. Mỗi lần hắn quát tháo đá thúng đụng nia nàng đều cung cúc im lặng. Hắn quát hắn rầy vô cớ nhưng chưa bao giờ nàng thái độ như b;ọn đàn bà trong xóm. Nàng cứ cum cúp xin lỗi và nhận lỗi về nàng. Thế rồi đêm ấy thế nào nàng cũng vần ṿ mồi chài hắn hai hiệp chính thêm mấy mươi phút hiệp phụ, kèm thêm chục quả penalty. Sáng hôm sau hắn đờ đẫn thần hồn chả c̣n ti toe được nữa.
Nàng rất giỏi làm giàu, chả hiểu sức và sự nhạy bén ở đâu trong nàng mà nhiều thế. Hai đứa con học hành rất khá, nhà cửa khang trang, hắn thích ǵ có nấy. Hắn biết công nàng cả đấy chứ. Cái ngữ hắn chỉ giỏi nói phét và đ;ánh r;ắm vặt, bóc ngắn cắn dài nuôi mồm chẳng xong thử hỏi làm ǵ nên cơ sự.
Hắn bỗng nghĩ hắn nàng giờ tuy có tuổi rồi, da gián dấm tư nhưng bù lại nội thất hơi ngon. Hôm qua nàng mặc quả quần rách, hắn cứ mê đắm nh́n măi rồi nước miếng tứa ra nuốt không kịp, sặc tư ch;ết toi.
VietBF@sưu tập