Xuất thân là trẻ đường phố nhưng Đặng Thị Hương khiến nhiều người ngưỡng mộ v́ nghị lực vượt khó và sự kiên tŕ, hiếu học.
Một ḿnh bươn chải kiếm sống từ năm 13 tuổi
Xuất thân là trẻ đường phố nhưng Đặng Thị Hương khiến nhiều người ngưỡng mộ v́ nghị lực vượt khó và sự kiên tŕ, hiếu học.Một ḿnh bươn chải kiếm sống từ năm 13 tuổi
Ngày 14/11 vừa qua, một sinh viên Việt Nam xuất thân từ trẻ đường phố, chưa học hết trung học phổ thông đă nhận giải thưởng danh giá sinh viên quốc tế của năm bang Victoria và sinh viên quốc tế của năm bậc đại học bang Victoria do Thủ hiến bang Victoria, Australia trao tặng. Ít ai biết rằng, cuộc đời của Hương là chuỗi dài những đắng cay, khắc nghiệt, vất vả nhưng trên hết là một nghị lực phi thường không phải ai cũng có được.
Sinh ra từ vùng quê Lập Thạch, Vĩnh Phúc, khi c̣n nhỏ, mẹ một ḿnh nuôi 3 anh em Hương bằng nghề nông. Hương học xong lớp 7, th́ mẹ bị bệnh sỏi thận. Mọi tiền bạc trong nhà đều dồn vào chữa trị cho mẹ, cuộc sống đă túng thiếu càng trở nên khó khăn hơn gấp bội phần. Thương mẹ, Hương quyết định nghỉ học và nhường giấc mơ học hành cho anh trai và em gái.
Đặng Thị Hương - cô gái trẻ khiến nhiều người ngưỡng mộ v́ nghị lực và tinh thần hiếu học. Mặc dù không đến lớp nhưng thâm tâm Hương không bao giờ nghỉ đến chuyện thôi học, Hương quyết tâm tự học lớp 8 bằng sách giáo khoa cũ của anh trai ở nhà. Nhưng hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn, neo người nên Hương đành phải gác lại chuyện học của ḿnh để phụ giúp mẹ mọi công việc lớn nhỏ.
Năm 13 tuổi, Hương lên Hà Nội kiếm sống với mong muốn kiếm được nhiều tiền và có thể tiếp tục hành tŕnh đi t́m con chữ của ḿnh. Hương nhận làm giúp việc trông em bé 4 tháng tuổi cho một gia đ́nh giàu có. Hàng ngày, Hương phải làm việc vất vả từ sáng tới khuya với mức lương 150.000/tháng. Số tiền đó cô đều gửi về để mẹ lo tiền học phí cho anh trai và em gái cũng như trang trải cuộc sống ở nhà.
“Tôi làm nhiều công việc khác nhau, đi bán hàng thuê và đôi khi gặp nhiều gia đ́nh không tốt, tuy vậy tôi vẫn phải cố làm v́ lúc đó đồng tiền với gia đ́nh tôi rất quư. Nếu không có tiền chắc anh và em tôi sẽ lại phải nghỉ học c̣n mẹ th́ không có tiền mua thuốc” - Hương nghẹn ngào nhớ lại.
Sau 5 năm làm giúp việc, chịu sự đối xử không tốt từ nhiều gia đ́nh khiến Hương dường như rơi vào trầm cảm. Nhưng cô gái nhỏ ấy vẫn quyết định xin đi học bổ túc tại Trung tâm giáo dục thường xuyên quận Cầu Giấy với chương tŕnh học lớp 8. Những tưởng vừa chăm chỉ làm việc nhà vừa học lấy cái bằng nhưng Hương đă ngay lập tức bị gia đ́nh nhà chủ cho thôi việc.
Không người quen, không nơi nương tựa, giữa đất khách quê người, nhưng Hương vẫn cố gắng bám trụ v́ chỉ khi c̣n ở Hà Nội cô mới có thể tiếp tục đi học. Hương phải thuê chỗ ngủ dưới gầm cầu thang gỗ của một nhà trọ nơi chỉ kê vừa chiếc giường đơn đă bị găy hết chân.
Hương bùi ngùi kể: “Thời gian đó tôi không có việc làm, mọi chi phí trong gia đ́nh cũng như chi phí tiền học đều phải tự lo. Nên tôi không thể từ bỏ mà vẫn phải tiếp tục bám trụ. Khi ấy tôi chỉ có thể thuê một chỗ để ngủ ở gầm cầu thang. Mỗi lần hai người trên gác đi lên xuống cầu thang th́ bụi sẽ rơi đầy vào mặt”.
Mỗi ngày chỉ được ngủ 2 giờ đồng hồ
V́ thường xuyên bị các "c̣" việc lừa tiền nên Hương đọc báo và tự đi xin việc khắp nơi. Cuối cùng, Hương quyết định thức dậy vào mỗi sớm nấu xôi và bán trên phố Trung Yên, gần các cổng trường học.
“Sáng nào tôi cũng phải dậy từ 2h sáng để thổi xôi. Tôi c̣n thường xuyên bị cô chủ nhà nhờ đi chở rau lúc 3h sáng ở chợ đầu mối về chợ nhỏ cho cô bán, thân con gái một ḿnh ra đường giờ ấy thật sự nguy hiểm và vất vả", cô kể lại quăng thời gian khổ cực của ḿnh.
Đặng Thị Hương trong ngày tốt nghiệp ở học viện Box Hill. Việc bán hàng trên đường phố ngày nắng không sao c̣n ngày mưa th́ cả người và đồ đều ướt hết, hàng bán cũng chẳng là bao. Thêm vào đó thấy hàng xôi của Hương đắt khách nên không ít lần những người bán hàng gần đó đă dọa nát, ức hiếp cô.
Buổi chiều, Hương lại tiếp tục với gánh bán bánh khoai, bánh ngô, bánh chuối. Sau đó đi học đến 9h tối và lại tiếp tục bán bánh cho tới 12h đêm, dù trời mùa đông lạnh cóng..
Cuối tuần, khi không có học sinh đi học mua xôi, Hương lại xin đi lau dọn vệ sinh nhà cửa cho các gia đ́nh gần đó để có thêm thu nhập. Mùa đông, Hương bán thêm tất đeo chân, găng tay, mùa hè bán trà đá ở vỉa hè, làm thêm ở sở thú. Mỗi ngày, cô gần như chỉ được ngủ 2 tiếng đồng hồ.
Cho tới tận bây giờ, khi nhớ lại Hương cũng không hiểu tại sao bản thân có thể chống chọi với khoảng thời gian đó. Cuộc sống cứ như thế trôi đi, đầy khó khăn, vất vả nhưng vẫn không đánh gục được cô gái nhỏ, gầy trơ xương nhưng đầy nghị lực ấy.
Những thành quả đáng nể cho sự nỗ lực và cố gắng
Đầu năm 2006, theo sự giới thiệu của một người bạn, Hương làm hồ sơ vào tổ chức KOTO, một doanh nghiệp xă hội chuyên đào tạo trẻ đường phố về nghiệp vụ nhà hàng, khách sạn. Khi vào KOTO, về nguyên tắc Hương không được phép học phổ thông v́ chương tŕnh tại KOTO đă khá nặng. Tuy nhiên, trước sự thuyết phục, nài nỉ của Hương, các anh chị cũng xúc động và đồng ư cho cô học một lúc hai trường. Năm 2007, Hương tốt nghiệp KOTO cùng thời điểm tốt nghiệp phổ thông.
Hương (áo dài) nhận bằng khen cùng với đại diện tổ chức KOTO Việt Nam và KOTO quốc tế hôm 14/11. Năm 2011, Hương nhận được học bổng du học tại HV Box Hill (Úc), chuyên về quản trị nhà hàng - khách sạn. Đầu năm 2012 sau khi hoàn thành khóa học IELTS tại Việt Nam, Hương lên đường sang Úc nhập học. Chỉ sau 1 năm học tập và phấn đấu, Hương liên tiếp giành được nhiều giải thưởng cũng như bằng khen.
Năm 2013 Hương khi được chọn là Đại sứ Sinh viên Quốc tế của Học Viện Box Hill. Mới đây nhất là nhận được 2 giải thưởng danh giá là Sinh viên Quốc tế xuất sắc của năm bang Victoria và Sinh viên Quốc tế Xuất sắc của năm do thống đốc bang Victoria - Denis Namthine trao tặng.
Hiện nay cuộc sống của Hương đă khá hơn trước rất nhiều, không c̣n cảnh ngủ ở gầm cầu thang, không c̣n dậy từ 2h sáng nấu xôi nữa... nhưng Hương vẫn không ngừng cố gắng làm việc. Hiện tại, cô gái này vừa học vừa làm việc bán thời gian cho Khách Sạn Sofitel Melbourne on Collins để trang trải chi phí sinh hoạt.
Hương chia sẻ: “Nh́n lại quăng đường đă đi, tôi thấy ḿnh trưởng thành, tôi học hỏi được nhiều, cũng có vấp ngă và phải tự đứng lên. Tôi nghiệm ra rằng cuộc đời giống như một con tàu, và mỗi người chúng ta đều là người lái tàu, bạn là người sẽ quyết định lái chuyến tàu của ḿnh như thế nào. Tôi không đổ tại hoàn cảnh hay tự ti về hoàn cảnh, mà ngược lại tôi tự hào v́ ḿnh được sinh ra từ đói nghèo, v́ mẹ tôi là nông dân, và v́ những khó khăn trong 14 năm qua sống 1 ḿnh khiến tôi vững vàng hơn và biết quư trọng hơn những ǵ tôi có. Nếu tôi được sống trong sự đủ đầy từ bé, có lẽ tôi của ngày hôm nay đă khác”.
Nguồn : Báo Đất Việt