Nguyễn Văn Chưởng bị tuyên án tử h́nh, nhưng đến nay đă giam cầm suốt 16 năm ṛng mà không thể thi hành án được, bởi những dấu hiệu oan sai không thể che lấp. Cho dễ h́nh dung giữa rừng thông tin trong vụ án này, xin điểm qua một số nhân vật quan trọng, để thấy được nguồn cơn và cơ sở của lời kêu oan.
1. Luật sư Lê Văn Ḥa
Trước khi nghỉ hưu, năm 2013 ông công tác ở Ban Nội chính Trung ương, hàm Vụ trưởng Vụ 4. Luật sư Ḥa được ông Nguyễn Bá Thanh - lúc đó là Trưởng Ban Nội chính Trung ương phân công làm Tổ trưởng Tổ kiểm tra án có dấu hiệu oan sai. Tổ của của ông đă kiểm tra một số vụ án có đơn kêu oan, trong đó có vụ án Nguyễn Văn Chưởng. Và ông khẳng định rằng Nguyễn Văn Chưởng bị oan. Cơ sở của khẳng định này đă được luật sư Lê Văn Ḥa tŕnh bày chi tiết và nhiều lần cả trên báo chí lẫn FB cá nhân, các bạn có thể gơ vào Google để t́m đọc.
Sau khi có kết quả khẳng định oan sai, luật sư Ḥa cùng tổ của ḿnh đă báo cáo cho Trưởng ban Nội chính Nguyễn Bá Thanh, tuy nhiên theo tường thuật của ông “không hiểu v́ lư do ǵ mà ngay sau cuộc làm việc này, Trưởng ban Nguyễn Bá Thanh chỉ đạo Tổ Kiểm tra chúng tôi dừng không nghiên cứu, xác minh tiếp về vụ án này nữa!”.
Và từ đó đến nay, 10 năm ṛng ră, luật sư Lê Văn Ḥa đă không ngừng kêu oan cho Chưởng.
2. Đỗ Hữu Ca và Dương Tự Trọng
Luật sư Lê Văn Ḥa nhận định: “Chủ mưu dàn dựng và chỉ đạo lập chuyên án này là Đỗ Hữu Ca và Dương Tự Trọng (2 người này đă bị quả báo như mọi người đă biết)”. Luật sư Ḥa đă nêu ra hàng loạt vi phạm nghiêm trọng trong thủ tục tố tụng.
3. Nguyễn Trọng Đoàn
Đoàn là em trai Chưởng. Sau khi biết tin anh trai bị bắt v́ cáo buộc giết người th́ Đoàn và gia đ́nh cũng biết một tin quan trọng khác: vào thời điểm xảy ra án mạng, Chưởng đang ở quê nhà Hải Dương, cách hiện trường vụ án khoảng 40km. Thế là Đoàn lập tức về quê để gặp các nhân chứng, xin xác nhận để mang lên nộp cho công an với một niềm tin trong sáng và sự an tâm rằng, chỉ cần như thế là anh ḿnh sẽ được về nhà.
Nhưng không, khi Đoàn mang giấy xác nhận lên th́ bị công an Hải Pḥng bắt luôn, và tra tấn đánh đập dă man. Công an đánh và nói: “Anh mày to béo như thế mà chúng tao đánh mà nó c̣n không chịu được, [chỉ vào tường] máu đấy là máu của thằng anh mày đấy, liệu mày có chịu được như nó không?”. Rồi Đoàn bị ép viết một lời khai khác, phủ nhận nội dung trong các bản xác nhận mà anh đă mang đến. Sau đó, anh bị kết án 2 năm tù v́ “che dấu tội phạm”. Một số nhân chứng cũng bị vạ lây. Xin xem video phỏng vấn Nguyễn Trọng Đoàn 2 năm trước khi anh qua đời v́ căn bệnh ung thư xương.
4. Nguyễn Văn Chưởng
Xin đọc một đoạn trong bức thư Chưởng gửi cho mẹ, để xem mỗi người chúng ta đủ sức đọc được đến ḍng thứ mấy:
“Khi con đang ngủ nhờ nhà thằng em con quen v́ con và Bảy chưa t́m được nhà trọ nên ở đấy. Vào lúc khoảng 1h sáng có một tốp người mặc quần áo b́nh thường nói là công an phường đến kiểm tra hành chính, bọn con đă đưa hết giấy tờ ra cho họ nhưng giấy tạm trú của con ở phường khác nên họ nói là bắt bọn con lên phường và họ trói con bằng dây thắt lưng, ṿng tay ra sau và họ bắt tất cả bọn con đi, họ gọi taxi đến và bảo lên số 9 Hồ Xuân Hương. Con cứ tưởng đấy là chỗ công an phường cơ, nhưng đến nơi con mới biết đó là công an thành phố và một người trong số họ bảo con là mày nh́n xem đây là đâu, con nh́n theo tay người ấy chỉ th́ thấy tấm bảng đề H88 xong họ lại hỏi con có biết Thanh "Già", Nga "Thọt", Phương, Hoàng không?
Con bảo là có. Con nói là Thanh có quán bán hàng gần nhà con thuê cũ c̣n Nga "Thọt" con cũng biết, Phương th́ nhà ở Đông Hải, Hoàng th́ ở Khâm Thiên- Hà Nội. V́ con nghĩ Phương là chị gái thằng Trường có người yêu tên Hoàng thường ở chỗ anh Thanh nên con nói vậy. Thế là họ đánh con tới tấp, không để con nói được câu nào nữa, họ thôi đánh con th́ con mới thở được và nói là sao các chú đánh cháu? Cháu có làm ǵ đâu? Và họ nói "Không làm ǵ th́ tao mới đánh chứ làm ǵ th́ đă không bị đánh" và họ lại tiếp tục đánh con tiếp và dùng c̣ng số 8 treo cánh vắt tay (treo cánh tiên) chỉ có 2 đầu ngón chân cái chạm xuống đất, con lúc này gào lên: "Lư do ǵ mà các người đánh tôi, pháp luật là như vậy hả..?".
Được khoảng 15 phút họ cho con xuống và ngồi ở ghế, dùng xích chó xiết, quấn chặt người con vào ghế xong rồi sỏ cùm que nóng vào chân con, xong tất cả rồi 1 người trong số họ mới hỏi con: "Mày biết mày bị bắt v́ lư do ǵ không?".
Con trả lời là: “Cháu không biết, sao cháu lại bị bắt? Và lại c̣n bị đánh nữa?”. Thế là người ấy nói là: "Mày bị bắt v́ giết người ở Đ́nh Vũ". Con lúc đó không biết là ngày bao nhiêu và vào thứ mấy nên con hỏi là: "Thế hôm đó là ngày bao nhiêu? và vào thứ mấy?" để con xem ḿnh đang ở đâu vào ngày hôm ấy, và họ nói là: "Hôm 14 và vào thứ 7".
Con lúc đó mới nghĩ ra là hôm đó con ở quê nên con bảo họ là "Ngày hôm đó cháu về quê vào chiều thứ 7 đúng hôm 14" và con có nói con đi cùng với thằng Trường về và kể đi chơi ở những đâu nhưng họ đă không nghe con giải thích và cũng không ghi lời khai của con, không xác minh ở quê xem con nói có đúng không. Nhất là thằng Trường cũng bị bắt cùng với con và cả cái Bảy, hai đứa nó đều biết chắc và nhớ v́ ngày gần đây nhưng họ đă không làm như vậy, chỉ mỗi một câu là mày phải nhận, con bảo là: "Thú thực là cháu không giết người và hôm đó cháu ở quê Hải Dương cách chỗ xẩy ra vụ án đến 30 cây số".
Con nghĩ tŕnh bày như thế chắc họ phải xác minh v́ trong vụ án bắt nhầm người là điều b́nh thường, nhưng đây họ không làm như vậy, cũng không muốn nghe những ǵ con nói. Thế là chân họ đạp, dận xuống xiềng nên xiết rất mạnh vào mắt cá chân, con rất đau, kêu gào thảm thiết, ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần. Con nói đi nói lại là "Cháu không giết người, các chú bắt nhầm người rồi các chú đi xác minh hộ cháu, cháu van lạy các chú". Họ cười như những con quỷ chứ không phải công an. V́ họ không mặc đồng phục công an, bắt đầu chửi rồi đánh đủ mọi kiểu từ gậy gỗ rồi đạp, dận xiềng, xiết đạp xích, đấm, tát, lấy đầu gậy tre chọc th ẳng vào giữa ngực.
Chán tay tất cả lại dừng, họ lại hỏi con: "Thế mày đă chịu nhận chưa hay là c̣n phải đánh nữa?". Con bảo họ là con có giết người đâu mà nhận tội làm sao được, sao các chú không hỏi xem và đi xác minh cháu nói có đúng không, và họ lại hỏi con "Thế mày biết thằng nào giết người?", con bảo là "Cháu biết làm sao được, cháu có giết người đâu mà cháu biết", thế là họ bảo "Thế th́ mày thành thằng giết người" xong họ lại tiếp tục đánh đập, tra tấn nhục h́nh con, con th́ vẫn kêu gào là oan: "Có ai cứu tôi với, tôi bị oan, luật pháp ở đâu vậy".
Thế là họ lấy luôn đôi tất ở đâu nhét vào mồm con, và con không kêu, không nói được nữa. Xong họ lại treo cánh tiên, họ bật điều ḥa thật lạnh và dùng những đ̣n nhục h́nh, bỉ ổi vào bộ phận sinh dục của con và họ lại đấm, tát con lúc này máu mồm con đă hộc ra nhiều thậm chí đái hết ra sàn nhà v́ những đ̣n thâm hiểm. Con cũng không theo ư họ là nhận tội v́ con đâu có giết người mà phải nhận tội. Thế là họ bảo: "Mày rắn lắm nhưng không chịu lâu được đâu, hôm nay kiểu này, mai c̣n nhiều kiểu khác, mày không nghe lời tao th́ c̣n nhiều cách để bắt mày phải nhận tội".
Thế là họ đi ngủ, cũng tại trong pḥng đó, họ phải đắp chăn cho đỡ lạnh, c̣n con mỗi cái áo sát nách mỏng và cởi truồng vừa lạnh vừa khát, xin nước uống th́ họ cho có một chén bé, xin chén nữa th́ bị nhổ nước bọt vào mặt. Lúc này rơi vào lúc 5h sáng. Đúng 7h sáng họ dậy lại tiếp tục đánh con tiếp đến hơn 11h trưa họ thôi và ông S Trung tá ngồi nh́n con bảo là: "Địt mẹ mày cố t́nh bố cho mấy con đàn bà đánh vợ mày cho ḷi mẹ con mày ra". C̣n ông P Thượng ư bảo: "Mày có em trai hả nó không khóc như mày đâu, mày muốn nó mất một trong hai chân à".
C̣n một người con không biết tên nhưng chắc ở gần nhà ḿnh ở Hải Dương bảo là: "Mày tưởng nhà mày tao không biết à, mẹ mày đang ở nhà, có một ḿnh chứ ǵ?" và c̣n nói, chửi, đe nẹt nhiều lắm, nhưng con không nhớ hết lời bọn họ nói, con không tin là họ dám động đến nhiều người dân vô tội như thế. Đến cả đứa trẻ chưa chào đời mà họ c̣n định cướp mạng sống của nó từ trong bụng mẹ nó! Rồi họ nói nhiều và con cũng rất hoảng, con nghĩ đến mẹ, em trai, cái Bảy và con của con. Con nghĩ rằng con đă được sắp đặt trước để thế thân cho thằng giết người, một kẻ dám làm, không dám chịu”.
Tác giả Thái Hạo