Gió thổi mấy cành cây va vào cánh cửa làm tôi thức giấc,ngoài kia gió vẫn rít liên hồi, kéo tấm chăn trùm rồi miên man nghĩ.
Mấy hôm nay mưa gió nhiều tự nhiên ḷng thấy buồn và nhớ về kỷ niệm những năm tháng cũ rồi mỗi chiều đến với bạn uống hơi nhiều, thích hát ḥ mong t́m giấc ngủ yên,ḷng nhớ thương những năm tháng hạnh phúc bên nhau, sớm hôm khuya khoắt cần chi cũng gọi nhờ, em ơi lấy giúp anh viên thuốc, hay lấy cho ly sữa… có khi bà nói hờn:
- Không có em anh nhờ ai ?
Miệng nói nhưng chân bước, vợ chồng chăm nhau như thế đó,t́nh nghĩa vợ chồng càng già càng cần nhau hơn, không có chi bằng ,cạnh nhau chia sẽ chăm cho nhau để có khi mất mát mới hiểu được nỗi đau.
Gió mỗi lúc càng mạnh hơn mang theo cơn mưa đến nước mắt tôi cũng bắt đầu rưng rưng v́ nhớ. Vậy là mấy năm rồi tôi không c̣n nhờ người bên cạnh ḿnh,căn bệnh quái ác đă chia cách hai người hai nơi để mỗi đêm khi mùa đông đến nỗi nhớ càng ray rứt nhiều hơn.
Đang miên man nghĩ về chuyện cũ chợt thằng cháu nội trở ḿnh gác chân lên khiến tôi tỉnh hẵn.
Câu tục ngữ con chăm cha không bằng bà chăm ông luôn là triết lư trong cuộc sống phải không thưa quư vị.
VietBF@sưu tập