Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo bên bờ sông, giữa cơn giông bão không ngớt, Lan ngồi co ro ôm chặt đứa con thơ trong lòng. Bên ngoài, mưa xối xả, sấm sét rạch ngang bầu trời đêm đen kịt. Mỗi lần sét đánh, tim cô lại như bị xé nát, nỗi sợ hãi dâng lên tột cùng. Cô vẫn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy, khi chồng cô rời bỏ hai mẹ con mà đi, cũng trong một đêm mưa giông thế này.
Lan chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ rơi vào hố sâu của sự bỏ rơi và tuyệt vọng. Khi chồng cô lạnh lùng quay lưng đi, mang theo hết mọi hy vọng, để lại cô với đứa con nhỏ, nỗi đau như những lưỡi dao cắt vào lòng. Cô chưa kịp khóc hết những giọt nước mắt cuối cùng, thì đêm nay, tiếng sét chói tai lại khiến cô bừng tỉnh.
Mỗi lần nghe tiếng sét vang dội, Lan lại nhớ đến tiếng cười mỉa mai của chồng trước khi bỏ đi. Nước mắt cô tuôn trào, hòa vào tiếng mưa. "Sao anh lại bỏ mẹ con em trong lúc khó khăn này?" Cô không thể nào hiểu nổi. Con nhỏ bên cạnh giật mình khóc ré lên. Lan vội vã dỗ dành, che chở cho đứa con khỏi cơn bão giông cả bên ngoài lẫn bên trong lòng cô.
Lan tự nhủ mình phải mạnh mẽ, nhưng làm sao cô có thể không yếu đuối khi lòng cô đã quá đỗi đau đớn và kiệt quệ? Cô đã từng mơ về một mái ấm gia đình, về những đứa con sẽ lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là mây khói. Trong cơn mưa đêm, những giọt nước mắt của Lan rơi lặng lẽ, hòa tan vào giọt mưa tầm tã ngoài kia.
Thế nhưng, nhìn vào mắt đứa con thơ đang dần chìm vào giấc ngủ, Lan biết mình phải đứng lên, phải kiên cường hơn bất cứ lúc nào. Cơn bão có thể tàn phá căn nhà, nhưng không thể tàn phá tình yêu và lòng quyết tâm của một người mẹ. "Mẹ sẽ không bỏ cuộc," cô thì thầm với đứa con, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho ngày mai bớt bão giông.
Đêm mưa ấy sẽ mãi mãi là ký ức không thể xóa nhòa. Nhưng từ trong nỗi đau và sợ hãi, Lan biết mình phải tìm lại hy vọng, tìm lại ánh sáng của cuộc đời cho chính mình và cho con. Cô ôm chặt đứa con vào lòng, hôn nhẹ lên trán bé nhỏ, dẫu bên ngoài mưa vẫn rơi, giông bão vẫn chưa tàn...
Cuộc đời có thể không bao giờ cho cô một lời hứa về tương lai tươi sáng, nhưng trong đêm giông bão này, Lan biết mình sẽ không còn sợ hãi. Cô sẽ mạnh mẽ bước qua bão giông, vì con, và vì chính cô.
___________________
Các bạn đã từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi giữa cuộc đời chưa? Hay đã bao giờ phải đối diện với nỗi sợ hãi không thể gọi tên trong đêm mưa giông? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn và để lại bình luận nhé!
VietBF@sưu tập