VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Breaking News | Tin Sốt (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=40)
-   -   VN Thủ tướng đầu tiên của Việt Nam độc lập (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=2082358)

Gibbs 08-22-2025 16:51

Thủ tướng đầu tiên của Việt Nam độc lập
 
1 Attachment(s)
Đêm 10 tháng 6 năm 1954, trong căn nhà nhỏ bên bờ hồ Genève, Tạ Quang Bửu và Hà Văn Lâu bí mật gặp tướng Delteil cùng Brébisson. Chỉ qua vài lời, phía Pháp đă nhận ra: Việt Minh sẵn sàng chọn giải pháp chia đôi đất nước. Tin này lọt ra ngay hôm sau, báo chí Paris rầm rộ đăng: “Việt Minh đề nghị chia đôi Việt Nam.” Trong lúc Hội nghị Genève tiến gần hồi kết, ở Paris, Quốc trưởng Bảo Đại vẫn c̣n tiếp xúc với Ngoại trưởng Mỹ Dulles, rồi bàn lại cùng Thủ tướng Bửu Lộc. Nhưng chỉ vài ngày sau, ngày 16-6, Bửu Lộc từ chức.

T́nh thế xoay chuyển nhanh chóng. Bảo Đại triệu tập những nhân sĩ đang có mặt tại Pháp, thông báo: cần một chính phủ mạnh để quản lư miền Nam khi Pháp rút và Mỹ trực tiếp yểm trợ. Giữa những gương mặt bàn luận trong đêm, chỉ c̣n một cái tên có thể cứu văn cục diện: Ngô Đ́nh Diệm. Tất cả đều đồng ư.

Thoạt đầu, Diệm khước từ. Ông muốn đi tu, tránh xa bụi trần chính trị. Nhưng Bảo Đại đă thuyết phục bằng những lời khó chối từ: “Tôi kính trọng ư định của ông. Nhưng hiện nay, ông không thể bỏ mặc quốc gia. Sự tồn vong của Việt Nam buộc ông phải đứng ra.” Lời kêu gọi ấy vang lên như một mệnh lệnh lịch sử. Diệm lặng lẽ gật đầu, thề sẽ giữ vững đất nước, chống Cộng sản và, nếu cần, chống cả người Pháp.

Trong hồi kư Con Rồng Việt Nam, Bảo Đại giải thích sự chọn lựa: “Tôi biết Diệm khó tính, cuồng tín và tin vào đấng Cứu Thế. Nhưng không ai hơn ông. Người Mỹ ngưỡng mộ tính cương quyết của ông, xem ông là nhân vật duy nhất có thể đáp ứng t́nh thế.” Quả thực, Washington đă sẵn sàng ủng hộ. Lại thêm sự hậu thuẫn từ Mặt trận Đoàn kết Cứu quốc do Ngô Đ́nh Nhu cầm đầu, Diệm có trong tay một phong trào chính trị thực lực.

Người Mỹ không hề ép buộc Bảo Đại như phía Cộng sản từng tuyên truyền. Chính Bảo Đại chủ động đưa Diệm ra, để vừa ḷng Washington. Lư do thật giản dị: trong con mắt chính trị Hoa Kỳ, họ chỉ đứng về phía nhân vật có sự hậu thuẫn rộng răi của dân chúng. Lúc đó, uy tín của Diệm tại Việt Nam chỉ kém Bảo Đại và Hồ Chí Minh. Nhưng một người quá thân Pháp, một người theo Cộng sản, nên Mỹ chỉ c̣n lựa chọn duy nhất: Diệm.

Sự thật lịch sử c̣n nằm ở vai tṛ của Ngô Đ́nh Nhu. Chính ông tạo dựng uy thế cho chế độ Ngô Đ́nh Diệm, chứ không phải mượn thế anh trai để vươn ḿnh. Thế nhưng, về sau, lịch sử Mỹ lẫn Đệ Nhị Cộng Ḥa đều cố t́nh lờ đi, như một cách che đậy cái chết bi thảm của hai anh em mà họ cùng chung tay sát hại.

Trong bức tranh lịch sử đầy toan tính, quyết định của Bảo Đại không chỉ là chọn một thủ tướng. Đó là khoảnh khắc định mệnh: khởi đầu cho một chính thể chống Cộng sản ở miền Nam, được Mỹ ủng hộ, nhưng cũng bị đặt vào ṿng xoáy của mưu lược quốc tế và sự phản trắc của chính những đồng minh về sau........


Đêm Genève tháng Sáu. Gió lồng lộng thổi qua mặt hồ, mặt nước gợn lên từng đợt sóng bạc, phản chiếu ánh đèn vàng nhập nḥa từ những căn biệt thự cổ. Trong một căn nhà tư nhân tường vôi xám, cửa đóng kín, những cái bắt tay ngắn ngủi giữa Tạ Quang Bửu, Hà Văn Lâu và hai tướng Delteil, Brébisson giống như một màn kịch đă được đạo diễn sẵn. Bên ngoài, bóng tối dày đặc, chỉ c̣n điếu thuốc trên tay một người lính gác chớp sáng như tín hiệu Morse.

Tin tức lọt ra gần như ngay lập tức. Ngày hôm sau, Paris náo loạn: “Việt Minh đề nghị chia đôi Việt Nam.” Báo chí la lối, điện tín dồn dập về Washington. Trong những căn pḥng khách sạn sang trọng tại Paris, những nhân vật khoác áo choàng, giấu mặt trong khói x́ gà bàn bạc bằng thứ ngôn ngữ đa tầng: tiếng Pháp hoa mỹ, tiếng Anh thực dụng, và tiếng Việt thấp giọng như lời th́ thầm của kẻ mang mệnh nước.

Ở Paris, Quốc trưởng Bảo Đại vẫn mang vẻ tao nhă của một nhà quư tộc lưu vong. Ông ngồi đối diện Ngoại trưởng Mỹ Dulles, giữa hai người là tách trà bốc khói, nhưng thực chất là ván cờ định mệnh. Những quân cờ chưa hạ, nhưng Dulles đă biết rơ con tốt nào cần tiến, con xe nào phải bỏ. Bửu Lộc trở thành quân cờ bị thí – và ngày 16 tháng 6, ông ta từ chức.

Trong khi đó, Sài G̣n rùng rùng chuyển động. Những quán cà phê đường Catinat bàn tán xôn xao, những sĩ quan Pháp ngồi trong góc tối chép miệng, c̣n lính lê dương nốc rượu mạnh chờ ngày rút. Người Mỹ bắt đầu xuất hiện, không ồn ào nhưng thấu đáo, như những thương gia lạ mặt chỉ hỏi han bằng vài câu, rồi im lặng quan sát. Ai cũng hiểu: sắp có một chính phủ mới, một cuộc chơi mới.

Trong căn pḥng riêng tại Paris, Bảo Đại mời Ngô Đ́nh Diệm đến. Cửa pḥng khép lại, ánh đèn vàng rọi xuống gương mặt nghiêm nghị của Diệm. Ông định từ chối, với giọng trầm: “Tôi muốn đi tu.” Nhưng Bảo Đại, với vẻ bề ngoài lịch thiệp, lại nói bằng giọng đầy mệnh lệnh: “Sự tồn vong của quốc gia không cho phép ông quay lưng.” Không khí đặc quánh, như thể cả lịch sử đang dồn ép vào một căn pḥng nhỏ. Diệm ngồi bất động, rồi chậm răi gật đầu.

Ngoài kia, Paris vẫn lung linh, nhưng trong bóng tối, những bước chân điệp viên lặng lẽ qua lại, mang theo những bản báo cáo gửi về Washington, Sài G̣n, Hà Nội. Geneva không chỉ là một hội nghị ngoại giao; nó là sàn đấu ngầm, nơi những chiếc bóng va chạm và những bàn tay giấu sau lưng siết chặt con dao.

Ngô Đ́nh Diệm bước vào ván cờ với tư thế của một con tốt được đẩy lên hàng đầu – một con tốt mà Washington tin sẽ hóa thành quân hậu. Nhưng ở Sài G̣n, nơi những con đường ngập nắng và những xóm nghèo tối tăm, đă có những toan tính khác đang rục rịch. Ván cờ chưa bắt đầu, nhưng mùi thuốc súng và phản trắc đă len lỏi trong từng góc phố, từng trang hồ sơ mật, từng buổi họp kín của những kẻ mặc vest mà ánh mắt lạnh như băng.

Đêm Genève khép lại. Nhưng từ Paris đến Sài G̣n, những chiếc bóng vẫn tiếp tục di chuyển. Lịch sử bước vào một chương mới – chương mà mỗi cái bắt tay đều có thể là cái bẫy, và mỗi lời thề nguyện đều có thể biến thành bản án tử h́nh.


Trong căn pḥng nhỏ ở quận 16, Paris, Ngô Đ́nh Diệm ngồi lặng trước bàn gỗ cũ, đèn vàng hắt xuống chồng tài liệu lẫn những tờ báo vừa xuất bản sáng nay. Tin đồn ông sẽ được Quốc trưởng mời làm Thủ tướng lan nhanh như lửa khô. Trên vỉa hè đối diện, một chiếc Citroën đen đậu im ĺm. Bên trong, một người đàn ông đội mũ phớt, điếu thuốc ngậm dở. Hắn là đặc vụ Pháp, nhiệm vụ: theo dơi từng bước của Diệm.

Bản báo cáo gởi về Sở Mật vụ Pháp ở Paris ghi vội: “Ngô Đ́nh Diệm – cứng rắn, cực đoan, nguy hiểm. Có quan hệ tốt với Mỹ. Đề nghị giám sát chặt.” Nhưng trong bóng tối, c̣n một cặp mắt khác – người Mỹ. Họ không ghi chép nhiều, chỉ lặng lẽ nh́n Diệm như nh́n một quân cờ đă chọn. Trong tṛ chơi này, Paris không c̣n nắm trọn quyền kiểm soát; người Mỹ đă chen vào bàn cờ.

Ở Sài G̣n, những đêm mưa dầm trên đường Catinat, một quán cà phê sáng đèn muộn. Trong góc tối, các sĩ quan t́nh báo Pháp th́ thầm với vài “ông chủ” Việt gốc quan lại cũ. Họ bàn cách dựng một chính phủ bù nh́n khác nếu Diệm không chịu nghe lời. Hồ sơ “Diệm – nhân vật khó kiểm soát” được chuyển liên tục về Paris. Trong hồ sơ ấy, những ḍng chữ nguệch ngoạc: “Ông ta sẽ chống cả Pháp nếu cần. Đừng để quá muộn.”

Một sĩ quan trẻ buông tiếng cười chua chát: “Chúng ta đào tạo cả một lớp quan chức, giờ chính họ quay lưng. Ngay cả Bảo Đại cũng nghiêng về Mỹ.” Tiếng th́a khuấy cà phê vang lên như nhịp đồng hồ đếm ngược, báo hiệu ngày Pháp sẽ buộc phải rút, để lại khoảng trống quyền lực cho kẻ khác lấp đầy.

Trong căn nhà số 66 phố Hàng Bông, Hà Nội, ánh đèn dầu leo lét. Một cán bộ Việt Minh đọc bản tin từ Genève: “Việt Minh đề nghị chia đôi Việt Nam.” Gương mặt ông trầm ngâm, giọng nhỏ như gió: “Tin này Pháp đưa ra để chia rẽ. Nhưng nếu Diệm lên nắm miền Nam… hắn là kẻ cứng rắn, chống Cộng tận cùng.”

Một người khác chen vào: “Mỹ sẽ ủng hộ hắn, như họ từng làm ở Triều Tiên. Chúng ta phải chuẩn bị. Nếu miền Nam có Diệm, cuộc chiến sẽ kéo dài.” Bản báo cáo mật gởi ra Bắc rừng Việt Bắc kết luận: “Tên Diệm cần được theo dơi. Sớm muộn, hắn sẽ thành kẻ thù chính.”

Thành phố Genève mù sương, Paris xa hoa và Sài G̣n oi ả – ba không gian, ba toan tính, cùng xoáy quanh một cái tên: Ngô Đ́nh Diệm. Với người Pháp, ông là quân cờ nổi loạn. Với người Mỹ, ông là hy vọng chống Cộng. Với Việt Minh, ông là chướng ngại nguy hiểm.

Từng bước đi của ông như một nước cờ đang được theo dơi từ ba hướng. Một bóng người ngồi trong xe hơi ở Paris, một sĩ quan t́nh báo gơ máy chữ ở Sài G̣n, và một cán bộ Việt Minh ghi chép bằng bút ch́ ở Hà Nội – ba ng̣i bút, ba bản báo cáo, nhưng cùng viết ra một số phận.

Trong khói thuốc, tiếng th́ thầm và những mật điện xuyên đại dương, một ván cờ đă bắt đầu. Và Ngô Đ́nh Diệm – người đàn ông từng muốn đi tu – bỗng trở thành quân cờ trung tâm, nơi ba thế lực quốc tế và trong nước cùng giăng bẫy.

Paris, đêm hè oi bức. Trong căn pḥng khách sạn sang trọng trên đại lộ Champs-Élysées, Quốc trưởng Bảo Đại nâng ly rượu vang, giọng pha lẫn mệnh lệnh và van nài:

“Ông Diệm, tôi kêu gọi ḷng ái quốc của ông. Lịch sử không chờ thêm nữa.”

Ngô Đ́nh Diệm ngồi thẳng, đôi mắt nghiêm nghị như đang nh́n xuyên qua tường. Ông đă chối từ nhiều lần, nhưng lần này, không c̣n lối thoát. Bảo Đại đặt cả vận mệnh miền Nam lên vai ông, người Mỹ dơi theo với ánh mắt chờ đợi. Sau vài giây im lặng nặng nề, Diệm cất tiếng, chậm răi như một lời thề:

“Tôi sẽ giữ vững đất nước. Chống Cộng sản… và nếu cần, chống cả người Pháp.”

Ngoài kia, Paris vẫn lung linh ánh đèn. Nhưng trong bóng tối, chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ giấu trong túi áo khoác một người hầu đă kịp bắt trọn lời tuyên bố. Bản sao ngay trong đêm được gửi về Sở Mật vụ Pháp.

Trong trụ sở t́nh báo tại Sài G̣n, bản điện mật vừa đến. Người chỉ huy đọc, gương mặt lạnh như thép:

“Diệm chấp nhận. Hắn sẵn sàng chống cả Pháp. Đây là nguy cơ trực tiếp.”

Ngay lập tức, kế hoạch vô hiệu hóa được soạn thảo. Một sĩ quan đề nghị ám sát sớm trước khi Diệm về Sài G̣n. Người khác phản bác: “Quá nguy hiểm, người Mỹ sẽ phản ứng dữ dội.” Cuối cùng, phương án được chọn: làm rối loạn chính phủ mới, bơm tiền và tin đồn, dựng một loạt phe phái chống Diệm. Một cuộc chiến trong bóng tối đă mở màn.

Trong căn nhà tranh ở Việt Bắc, Vơ Nguyên Giáp cầm bản báo cáo từ Paris. Ông cau mày:

“Diệm đă nhận lời. Đây là kẻ ngoan cố, chống Cộng đến cùng. Nếu hắn xây dựng được chính quyền mạnh, ta sẽ gặp trở ngại lớn.”

Một cán bộ trẻ hỏi: “Có cần đưa vào danh sách loại bỏ không?” Giáp không trả lời ngay. Ông chỉ gơ nhẹ điếu thuốc xuống bàn gỗ. Rồi giọng ông trầm, khô khốc:

“Để hắn sống, nhưng phải vây chặt. Tuyên truyền, chia rẽ, bào ṃn. Hắn là mục tiêu lâu dài.”

Bản chỉ thị được gửi xuống: xây dựng h́nh ảnh Diệm như “con rối của Mỹ”, gieo ngờ vực trong dân, trong các tướng lĩnh quốc gia. Không cần dao súng, mà bằng những nhát dao vô h́nh của chiến tranh tâm lư.

Trong một căn pḥng khách sạn khác ở Paris, điệp viên CIA trẻ tuổi ngồi ghi chép lại từng bước tiến triển. Bản báo cáo gọn lỏn gửi về Washington:

“Ngô Đ́nh Diệm đă chấp nhận. Đề nghị khẩn trương chuẩn bị hỗ trợ.”

Không ai biết Mỹ sẽ giúp bằng cách nào. Nhưng từ khoảnh khắc đó, Diệm không c̣n là một cá nhân; ông đă trở thành “con bài” trong tay một siêu cường. Và bất cứ con bài nào cũng có thể bị hy sinh nếu ván cờ đ̣i hỏi.

Trong cùng một đêm, ba bản kế hoạch h́nh thành: Pháp muốn phá, Việt Minh muốn bào ṃn, Mỹ muốn dựng dậy. Và ở giữa, Ngô Đ́nh Diệm vừa thề lời thề định mệnh.

Paris hoa lệ biến thành sân khấu của những mật vụ bám theo ông từng bước. Sài G̣n nín thở, chờ cơn băo chính trị. Hà Nội căng mắt dơi theo, tính toán từng nhịp.

Một cuộc săn người đă bắt đầu, không tiếng súng nhưng đầy mùi thuốc súng. Kẻ bị săn chính là người đàn ông vừa nói “chống Cộng sản, chống cả người Pháp.” Và phía sau ông, những bàn tay vô h́nh đă đặt sẵn bẫy.

Sân bay Orly, Paris. Một buổi sáng xám xịt, mưa bụi lả tả như tấm màn che giấu những gương mặt thật. Ngô Đ́nh Diệm chuẩn bị rời Pháp, đáp chuyến bay về Sài G̣n để bắt đầu vai tṛ mới. Bên ngoài pḥng chờ, ông chỉnh lại cổ áo, nét mặt b́nh thản nhưng ánh mắt không giấu được sự căng thẳng. Ông biết ḿnh vừa đặt chân vào một hành tŕnh mà mỗi bước đều có thể là bước cuối.

Trong đám đông hành khách, có những gương mặt vô t́nh đứng quá gần. Một người đàn ông mang kính đen, tay cầm báo Le Monde, lật đi lật lại nhưng không bao giờ đọc. Một phụ nữ trẻ xách va li da, mắt thoáng liếc về phía Diệm nhiều hơn một lần. Ông trợ lư th́ thầm:
— Thưa ông, ta bị theo dơi.

Diệm chỉ gật khẽ, không nói ǵ.

Chiếc DC-6 cất cánh. Đèn tín hiệu an toàn bật lên, động cơ gầm đều đều. Diệm ngồi ở khoang hạng nhất, cạnh cửa sổ. Một phong b́ nhỏ được nhét khéo léo vào túi ghế trước mặt. Bên trong chỉ có một mảnh giấy với ḍng chữ viết vội:

“Không phải ai cũng muốn ông sống để về Sài G̣n. Hăy coi chừng người ngồi phía sau.”

Diệm khép tờ giấy, bàn tay run nhẹ nhưng ánh mắt sắc lạnh. Ông ngả lưng, giả vờ chợp mắt, trong khi đôi tai căng lên nghe từng tiếng động phía sau. Một lúc sau, ông trợ lư kín đáo đổi chỗ, để chính ḿnh ngồi chắn lưng cho ông.

Đến nửa chặng bay, động cơ đột ngột rung mạnh. Đèn trong khoang nhấp nháy. Nhiều hành khách hoảng hốt. Phi công trấn an: “Chỉ là nhiễu loạn không khí.” Nhưng Diệm biết rơ, có những tai nạn được sắp đặt như tṛ cờ bạc – chỉ cần một ốc vít lỏng, một chai dầu bị thay thế. Ông lặng lẽ cầu nguyện.

Máy bay hạ cánh quá cảnh tại Beirut. Trong pḥng chờ, một người đàn ông lạ tiến đến, đưa nhanh một phong b́ rồi biến mất vào đám đông. Bên trong: một tấm ảnh mờ chụp Diệm đi dạo ở Paris, trên góc có dấu đỏ của t́nh báo Pháp. Ghi chú bằng tiếng Pháp:

“Mục tiêu: kiểm soát gắt gao. Không để thoát.”

Diệm gấp ảnh lại, đôi mắt lạnh lẽo. Ông biết ḿnh đă chính thức trở thành con mồi trong một cuộc săn ba mặt.

Chiều oi ả, máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất. Đám đông quan chức và phóng viên chen lấn đón chào, tiếng máy ảnh loé liên tục. Nhưng giữa những gương mặt cười, Diệm vẫn thoáng thấy vài cái nh́n lạnh lẽo, những cái chớp mắt không hề tự nhiên.

Trên đường từ sân bay về Dinh, một chiếc xe Jeep bám sát phía sau. Lúc đến khúc cua, chiếc Jeep bất ngờ tăng tốc, định ép xe của ông vào lề. Người cận vệ rút súng, t́nh thế căng thẳng chỉ trong vài giây. May thay, chiếc Jeep hụt tay lái, lao vào hàng cây, bỏ lại một màn khói mù mịt. Người dân chạy ra ḥ hét, c̣n Diệm ngồi trong xe, gương mặt điềm tĩnh đến rợn người.

Ông th́ thầm:
— Cuộc săn đă bắt đầu. Nhưng thợ săn nào rồi cũng có ngày trở thành con mồi.

Đêm đó, trong căn pḥng nhỏ tại Sài G̣n, Diệm ngồi một ḿnh. Trên bàn là những mảnh giấy đe dọa, vài tin nhắn nặc danh, và bản thảo bài diễn văn nhậm chức c̣n dang dở. Tiếng ve kêu rền bên ngoài không che được nỗi im lặng nặng nề trong tim ông.

Ông biết rơ: từ lúc nhận lời ở Paris, ông không chỉ bước vào chính trường – ông đă bước vào một mê cung điệp viên, nơi mỗi cái bóng ngoài cửa sổ đều có thể là dấu hiệu báo tử.

Sài G̣n, tháng 7 năm 1954. Thành phố chưa kịp nguôi khói súng từ Điện Biên Phủ th́ lại ngột ngạt bởi một cuộc chuyển giao quyền lực. Ngô Đ́nh Diệm chính thức bước vào Dinh Gia Long, nhưng ông biết rơ: bên ngoài cánh cổng sắt kia, chẳng có khúc khải hoàn nào, chỉ có bẫy rập chằng chịt.
Người Pháp không muốn rút, ít nhất cũng không muốn rút tay trắng. Họ để lại trong bộ máy chính quyền miền Nam hàng loạt “con dao” ngụy trang dưới danh nghĩa cố vấn, sĩ quan, công chức. Họ th́ thầm trong quán bar Continental, trong khách sạn Majestic, rằng Diệm là “con ngựa bất kham.” Và thế là mạng lưới bắt đầu hoạt động:

Một tờ báo Sài G̣n bất ngờ đăng xă luận công kích “Thủ tướng độc đoán.”

Một nhóm sĩ quan trong quân đội quốc gia nhận được phong b́ dày từ một bàn tay vô h́nh.

Những bức điện tín từ Tân Sơn Nhất gửi thẳng về Paris với ḍng chữ lạnh lùng: “Mục tiêu: gây mất ổn định. Kích động đảo chính.”

Trong khi đó, từ rừng núi Bắc Việt, những mật lệnh khác len theo đường dây liên lạc bí mật vào Sài G̣n. Việt Minh không cần phá Diệm ngay lập tức; họ gieo rắc sự ngờ vực. Tờ truyền đơn in lem nhem rải trong chợ Bến Thành: “Diệm – con rối của Mỹ.” Những tin đồn râm ran: “Mỹ dựng Diệm để bán nước.”

Người dân hoang mang, sĩ quan do dự. Trong mỗi đồn lính, có kẻ th́ thề trung thành, có kẻ lại chờ thời.

Trận đồ bát quái
Giữa Dinh Gia Long, Diệm ngồi trước bàn làm việc gỗ mun, bày la liệt báo cáo. Một bản từ cảnh sát: “Một nhóm vũ trang lạ mặt xuất hiện ở Chợ Lớn.” Một bản từ quân đội: “Có sĩ quan nghi ngờ nhận lệnh từ Pháp.” Một bản khác từ cố vấn Mỹ: “Cần cải tổ ngay, loại bỏ thân Pháp.”

Ông hiểu rằng ḿnh không chỉ làm Thủ tướng – ông đang bước vào một mê cung, nơi mỗi ngă rẽ là một cái bẫy. Ngoài cổng, tiếng biểu t́nh vang lên: “Đả đảo Diệm!” Nhưng cũng có tiếng khác, kiên quyết: “Ủng hộ Diệm chống Cộng!” Thành phố như hai làn sóng va vào nhau, cuồn cuộn, gầm gào.

Những bàn tay giấu mặt
Đêm xuống, trong một căn pḥng kín của khách sạn Continental, vài sĩ quan thân Pháp cụng ly. Một người khẽ nói: “Nếu hắn không nghe lời, chúng ta sẽ có một thủ tướng khác.” Trong bóng tối, một điệp viên Việt Minh trà trộn vào, lắng nghe, rồi bí mật báo cáo ra Bắc.

Ở một nơi khác, trong căn nhà ngói Sài G̣n, một sĩ quan trẻ thắp nến, cầm bản mệnh lệnh từ Hà Nội: “Theo dơi. Chưa hành động.” Anh ta gấp giấy, giấu vào tường gạch, đôi mắt ánh lên sự mâu thuẫn: trung thành với đảng hay với miền Nam?

Diệm bước ra ban công Dinh Gia Long, nh́n xuống đường phố. Dưới ánh đèn vàng, những đoàn người chen chúc, ḥ hét, vừa ủng hộ vừa chửi rủa. Gió đêm mang theo tiếng trống, tiếng loa, tiếng bước chân. Ông siết chặt lan can. Trong đầu vang vọng lời thề ở Paris: “Chống Cộng sản, và nếu cần, chống cả người Pháp.”

Nhưng giờ, trước mắt ông không chỉ là Cộng sản hay Pháp, mà là một mạng lưới ba chiều: Pháp phá từ trong, Việt Minh phá từ ngoài, Mỹ th́ đứng xa quan sát – sẵn sàng vỗ tay hoặc quay lưng bất cứ lúc nào.

Đêm Sài G̣n, oi nồng và nghẹt thở. Và trận đồ bát quái chính trị đă chính thức khép ông vào trung tâm.
Sài G̣n, cuối tháng 9 năm 1954. Thành phố ẩm thấp, oi nồng. Trong Dinh Gia Long, đèn điện vẫn sáng khuya. Thủ tướng Ngô Đ́nh Diệm đang họp kín với một nhóm sĩ quan thân cận. Báo cáo t́nh báo cho biết: phe thân Pháp đang tụ họp, bàn kế hoạch “thay máu chính phủ.” Tin tức lẫn lộn: có người nhắc đến đảo chính, có kẻ nói thẳng đến ám sát.
Tại một biệt thự cổ ở đường Catinat, ba sĩ quan từng được Pháp đào tạo cụng ly whisky. Người cầm đầu, Đại tá T., gằn giọng:
— Diệm không nghe lời. Nếu để hắn kéo Mỹ vào sâu hơn, chúng ta mất tất cả.
Trên bàn, một sơ đồ Dinh Gia Long được trải rộng. Chấm đỏ đánh dấu cửa phụ phía sau, nơi Diệm thường đi lễ nhà thờ. Kế hoạch: một nhóm biệt kích thân Pháp sẽ phục kích, nổ súng khi Diệm ra xe.
Cùng lúc, trong một căn nhà ngói lụp xụp ở Chợ Lớn, một tổ Việt Minh họp khẩn. Lệnh từ Hà Nội: “Chưa ra tay trực tiếp. Nhưng hăy lợi dụng sự hỗn loạn. Châm ng̣i, rồi biến mất.”
Một cán bộ trẻ gật đầu, rút trong túi ra bản đồ thành phố. Hắn cười nhạt:
— Người Pháp muốn giết Diệm? Rất tốt. Ta chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, đám cháy sẽ lan.

Diệm dự lễ nhà thờ ở đường Nguyễn Du. Khi ông bước ra, áo choàng sẫm màu dính nước mưa, chiếc xe Peugeot đen đă chờ sẵn. Bóng người ẩn nấp sau bức tường, tay đặt trên c̣ súng Sten. Tiếng tim đập ḥa vào tiếng mưa rơi.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ chát chúa vang lên. Không phải từ khẩu Sten, mà từ một quả ḿn cài sẵn dưới cống thoát nước. Mặt đường rung chuyển, khói bốc lên nghi ngút. Đám đông hoảng loạn.

Người lính cầm Sten hoảng hốt, bóp c̣ theo phản xạ. Đạn ghim vào thân xe, vỡ kính, nhưng Diệm đă được kéo ngă xuống bởi một cận vệ Mỹ đứng cạnh. Trong hỗn loạn, kẻ cầm súng bị hạ gục ngay tại chỗ. Nhưng quả ḿn? Nó không phải của Pháp. Đó là “món quà” của Việt Minh, đặt đúng vị trí để biến kế hoạch Pháp thành một thảm kịch.

Đêm đó, Dinh Gia Long khóa chặt. Diệm ngồi trong pḥng, trên bàn là khẩu Sten thu được và mảnh sắt từ quả ḿn. Hai chứng cứ – hai bàn tay khác nhau. Một từ Pháp, một từ Việt Minh. Ông chậm răi nói với cố vấn:
— Hai kẻ thù không cùng phe, nhưng đều muốn tôi chết. Đây không c̣n là chính trị. Đây là cuộc săn người.

Bên ngoài, Sài G̣n không ngủ. Đồn lính râm ran tin đồn: “Diệm thoát chết.” Trong bóng tối, những điệp viên Pháp chửi thề v́ kế hoạch thất bại. Ở Chợ Lớn, cán bộ Việt Minh mỉm cười lạnh lẽo: “Họ bắn hụt, nhưng nỗi sợ th́ đă trúng đích.”
Diệm nh́n ra cửa sổ, mưa vẫn rơi. Ông th́ thầm lời cầu nguyện, nhưng đôi mắt ánh lên quyết tâm sắt đá. Ông hiểu rơ: từ nay, mỗi bước đi trong thành phố này là bước trên sợi dây dao cạo. Và trong mê cung t́nh báo, kẻ nào sống sót lâu hơn, kẻ đó sẽ viết lại lịch sử.

Sài G̣n, cuối năm 1954. Thành phố run rẩy trong cơn mưa trái mùa, không khí oi ả như một cái nồi áp suất khổng lồ. Từng con đường, từng quán cà phê, từng ṭa dinh thự đều trở thành chiến hào vô h́nh.

Diệm – Nỗi ám ảnh phải chặt tay trong
Sau vụ ám sát hụt, Ngô Đ́nh Diệm thay đổi. Ông không c̣n xuất hiện đơn độc trên ban công Dinh Gia Long nữa, mà rút vào bóng tối, lặng lẽ quan sát. Danh sách những sĩ quan thân Pháp được đặt trước mặt ông như một ván bài phải chọn. Mỗi cái tên bị gạch đi là một lần chính phủ rung chuyển.

Trong cuộc họp, ông nh́n thẳng vào mặt từng người. Không cần lời đe dọa, chỉ ánh mắt cũng đủ khiến kẻ thân Pháp cúi đầu, toát mồ hôi. Ông hiểu: để tồn tại, ông phải thanh trừng, không chần chừ. Những viên chức ngả nghiêng, những tướng lĩnh “người của Pháp” lần lượt bị điều chuyển, giáng chức, hoặc biến mất khỏi bàn cờ.

Mỹ – Kẻ đẩy quân cờ
Trong Đại sứ quán Mỹ, những bản điện tín gửi đi như cơn mưa: “Accelerate support. Strengthen Diem. Reduce French influence.” Washington muốn một miền Nam chống Cộng bằng mọi giá, và Diệm chính là con cờ được chọn.

Những vali đô la viện trợ, những cố vấn chính trị, quân sự nối nhau bay đến Tân Sơn Nhất. Một viên chức CIA nhận xét với nụ cười lạnh:
— Ông ta nghi ngờ tất cả, nhưng chính sự nghi ngờ đó làm ông ta nguy hiểm và… hữu dụng.

Việt Minh – Chiến tranh trong bóng tối
Ở Hà Nội, một kế hoạch mới được triển khai. Không cần súng, chỉ cần lời nói. Hàng trăm tờ truyền đơn bí mật len vào Sài G̣n: “Diệm là tay sai Mỹ. Chính phủ bù nh́n.” Đài phát thanh từ Bắc khuếch đại: “Ngô Đ́nh Diệm – kẻ phản bội dân tộc.”

Trong chợ Bến Thành, người ta nghe th́ thầm: “Mỹ dựng Diệm để bán nước.” Trong doanh trại, lính trẻ ngờ vực: “Ông ta chống Pháp thật, nhưng có chống Mỹ không?” Lời đồn lan nhanh hơn bất kỳ khẩu súng nào.

Trận đấu trí
Dinh Gia Long trở thành chiếc ḷ áp suất. Mỗi tối, Diệm ngồi trước bàn làm việc, nh́n vào bản báo cáo:

Một sĩ quan ngả về Pháp.

Một dân biểu chịu ảnh hưởng Việt Minh.

Một cố vấn Mỹ đề nghị hành động nhanh hơn.

Ông biết rơ: mỗi quyết định là một ván cờ sinh tử. Nếu loại bỏ quá nhanh, nội bộ sẽ rạn nứt. Nếu chậm trễ, kẻ thù kịp đâm sau lưng.

Một đêm, khi thành phố ngủ say, Diệm viết trong sổ tay:
“Tôi đang ở giữa hai ngọn lửa. Pháp muốn tôi chết, Việt Minh muốn tôi sụp, Mỹ muốn tôi thắng nhưng không bao giờ yên ổn. Đây là cuộc chơi không có bạn, chỉ có kẻ tạm thời không giết ḿnh.”

Nồi áp suất rung chuyển
Sài G̣n bắt đầu bốc khói. Người dân biểu t́nh, phe đối lập rục rịch. Tiếng rao ngoài phố “Ai ăn bánh ḿ nóng!” ḥa cùng tiếng rỉ tai: “Nghe chưa, sắp đảo chính rồi.” Không ai tin vào ngày mai.

Trên bầu trời, từng chuyến bay của Mỹ hạ cánh, mang đến những vali viện trợ. Dưới ḷng đất, từng tờ truyền đơn rải ra, mang đến những vết nứt ngầm. Và ở giữa, một người đàn ông với ánh mắt cứng rắn, sẵn sàng chém vào bất cứ cái bóng nào nhích đến gần.


Không khí Sài G̣n đặc quánh, như một nồi áp suất chỉ chờ giọt nước cuối cùng làm vỡ tung. Và Diệm biết rơ: giọt nước đó có thể đến từ bất cứ đâu – một khẩu súng, một lời đồn, hay thậm chí… từ bàn tay của “đồng minh”.

Đảo chính trong bóng đêm

Sài G̣n, tháng 2 năm 1955. Mùa khô, gió bụi thổi rát trên đường Catinat. Tin đồn râm ran trong từng quán cà phê, trong doanh trại, thậm chí ngoài chợ: “Có người muốn lật Diệm.” Không ai dám nói lớn, nhưng ánh mắt nào cũng lấp ló nỗi chờ đợi.

Khởi động âm mưu
Trong một biệt thự cũ của Pháp ở Tân Định, một nhóm sĩ quan Quốc gia thân Pháp tụ tập. Rượu mạnh, điếu thuốc, và bản đồ Sài G̣n trải dài trên bàn. Đại tá T. vạch ngón tay lên Dinh Gia Long:
— Đêm mai, lực lượng sẽ bao vây dinh. Khi hắn không kịp trở tay, chúng ta sẽ dựng một chính phủ khác, ôn ḥa hơn… và biết nghe lời hơn.

Ngoài kia, những chiếc xe Jeep lặng lẽ được tiếp nhiên liệu. Súng đạn được tuồn ra từ kho quân nhu vẫn c̣n dưới tay người Pháp. Tất cả như chuẩn bị cho một ván bạc định mệnh.

Đêm nổ súng
Ngày 2 tháng 3, trời tối đen như mực. Tiếng động cơ Jeep xé màn đêm, đoàn xe tiến về trung tâm. Một nhóm lính bất ngờ chiếm lấy đài phát thanh, chuẩn bị đọc tuyên bố “Chính phủ mới.” Ở một hướng khác, những tay súng định xông vào Dinh Gia Long từ cổng phụ.

Trong dinh, Diệm đă được báo trước. Một sĩ quan thân cận th́ thầm:
— Thủ tướng, họ đă bắt đầu.
Diệm đứng dậy, giọng dứt khoát:
— Đêm nay, chúng ta sẽ biết ai trung thành, ai phản bội.

Ông ra lệnh khóa chặt cổng dinh, bố trí lính gác gấp đôi. Đèn trong dinh vụt tắt, chỉ c̣n ánh đèn pin lấp loáng. Không khí đặc quánh, như thể từng viên gạch cũng chờ nghe tiếng súng đầu tiên.

Cuộc chơi bất ngờ
Khi nhóm đảo chính chuẩn bị phá cổng phụ, loạt súng bất ngờ nổ vang từ trên cao. Không phải quân Pháp, cũng không phải quân đảo chính – mà là lực lượng trung thành với Diệm, được Mỹ bí mật huấn luyện và trang bị. Đạn trút xuống, buộc nhóm đảo chính tháo chạy tán loạn.

Cùng lúc đó, đài phát thanh bị cắt điện. Tuyên bố “chính phủ mới” chưa kịp phát đi đă ch́m trong bóng tối. Trong hỗn loạn, một số sĩ quan đảo chính bị bắt sống, đưa về Dinh Gia Long. Họ quỳ dưới ánh đèn mờ, mồ hôi đầm đ́a, trong khi Diệm bước vào, ánh mắt như dao cắt:
— Các anh chọn nhầm đêm rồi.

Sáng hôm sau
Sài G̣n thức dậy với những tin đồn. Có tiếng nói rằng “đêm qua dinh suưt bị chiếm.” Có kẻ rỉ tai: “Người Mỹ đă cứu Diệm.” Nhưng trên mặt báo chính thức, chỉ là những ḍng khô khan: “Một số phần tử gây rối đă bị dẹp yên.”

Trong dinh, Diệm ngồi một ḿnh, gơ nhẹ ngón tay lên bàn. Ông biết ḿnh vừa vượt qua một lưỡi dao kề cổ, nhưng cũng hiểu: đây chỉ mới là màn mở đầu. Phe thân Pháp chưa chết, Việt Minh chưa ngủ, và ngay cả đồng minh Mỹ cũng có thể đổi vai bất cứ lúc nào.

Người sống sót
Đêm ấy, trong sổ tay, Diệm viết:
“Tôi không thắng. Tôi chỉ chưa thua. Nhưng kẻ nào càng muốn hạ tôi, tôi càng phải tồn tại. Tôi sống sót, nghĩa là họ chưa tính hết ván cờ.”

Bên ngoài, tiếng chuông nhà thờ ngân vang trong buổi sáng mới, nhưng Sài G̣n th́ vẫn rùng ḿnh. Bóng ma đảo chính chưa biến mất, chỉ tạm lui vào những ngơ tối, chờ dịp khác.

Máu và khói ở Sài G̣n

Mùa xuân 1955. Sài G̣n – Chợ Lớn biến thành bàn cờ rối loạn, nơi từng đoàn thể, từng lực lượng vũ trang, từng phe phái chính trị đều mưu toan chiếm chỗ đứng sau khi Pháp sụp đổ. Trong mê cung đó, B́nh Xuyên – tập đoàn nửa chính trị, nửa giang hồ, sống bằng ṣng bạc Đại Thế Giới, Kim Chung, và khu đèn đỏ Vườn Lài – bỗng nổi lên như một con hổ bị thương, liều lĩnh và nguy hiểm.

Ngô Đ́nh Diệm, mới lên làm Thủ tướng chưa đầy một năm, hiểu rơ: muốn xây dựng một chính quyền trung ương, ông phải đập nát những “tiểu quốc” trong ḷng thành phố. Nhưng cú đập ấy đồng nghĩa đối đầu trực diện với Pháp, với Bảo Đại, và cả những lực lượng ngầm đang chờ ông thất bại.

Căng thẳng bùng nổ
Ngày 12 tháng 3, Diệm tuyên bố ba mục tiêu: thống nhất quân đội, thống nhất hành chính, thống nhất tài chính. B́nh Xuyên coi đó là lời tuyên chiến. Đêm 29 rạng sáng 30 tháng 3, chúng trút lựu đạn vào Bộ Tổng Tham mưu ở đường Trần Hưng Đạo, rồi pháo kích cả Dinh Độc Lập. Đáp lại, Diệm ra lệnh: “Phải trừng trị kẻ gây rối.”

Từ đây, cuộc chiến vừa bằng súng đạn, vừa bằng tuyên truyền. Đài phát thanh B́nh Xuyên chửi rủa Thủ tướng ngày đêm, c̣n báo chí thân chính phủ hô khẩu hiệu: “Bảo Đại hại dân.” Từng lời lẽ như nhát dao cắt vào không khí oi bức của Sài G̣n.

Đêm bùng cháy
Ngày 28 tháng 4, súng nổ dữ dội. Đạn cối 81 ly rót xuống Dinh Độc Lập, khu vực trường Pétrus Kư biến thành băi chiến trường. Đêm đó, khói súng lan đến từng con hẻm, từng mái ngói ở Chợ Lớn. Người dân tháo chạy trong tiếng nổ, tiếng gào khóc ḥa vào tiếng loa quân sự.

Quân dù của chính phủ phản công, đẩy lùi B́nh Xuyên khỏi Catinat và Đa Kao. Nhưng cầu Chữ Y mới là cửa ải thực sự. Từ 30 tháng 4 đến 3 tháng 5, pháo binh gầm vang dọc Kinh Đôi. Tŕnh Minh Thế, vị tướng từng lưỡng lự, nay mang quân từ Tây Ninh về đứng hẳn về phía Diệm, dàn trận ở Khánh Hội. Cuộc đụng độ ở cầu Chữ Y biến Sài G̣n thành một mặt trận khốc liệt, khói đạn phủ kín ḍng kênh.

Ngày 1 tháng 5, hỏa lực chính phủ áp đảo. B́nh Xuyên tháo chạy, vội vă dùng ghe chài rút về Rừng Sác. Một trung tá – Tư Đen – bỏ lại chiến trường, gom tàn quân xuống ghe xuôi Xoài Rạp. Đêm đó, cả thành phố nghe rơ tiếng chân rút lui trong bóng tối.

Chiến dịch Hoàng Diệu – Hạ màn
Sài G̣n tạm yên, nhưng đến tháng 9, chiến dịch Hoàng Diệu mở màn. Quân đội Quốc gia đánh thẳng vào Rừng Sác, hang ổ cuối cùng của B́nh Xuyên. Trong bùn lầy śnh lầy, từng toán giang hồ tan ră, nhiều kẻ ra hàng. Bảy Viễn cùng các thủ hạ cốt cán tháo chạy ra nước ngoài, bỏ lại cơ nghiệp xây bằng máu và bài bạc. Đến tháng 10, chiến dịch kết thúc, B́nh Xuyên chỉ c̣n trong kư ức của dân Sài G̣n – như một cơn ác mộng pha lẫn mùi khói thuốc phiện.

Hệ quả chính trị – Lá bài ngửa
Nhưng khói súng chưa tan th́ chính trường lại nổi sóng. Trong lúc quân chính phủ c̣n đánh nhau, Bảo Đại từ Cannes gửi điện yêu cầu Diệm và tướng Lê Văn Tỵ sang Pháp, đồng thời bổ nhiệm Nguyễn Văn Vỹ thay Lê Văn Tỵ. B́nh Xuyên hả hê, tưởng thời cơ đă đến. Nhưng tại Sài G̣n, hơn 200 lănh đạo quốc gia họp khẩn, kư kiến nghị truất phế Bảo Đại. Những biểu ngữ “Bảo Đại hại dân” tràn ngập đường phố.

Ngày 23 tháng 10, cuộc trưng cầu dân ư được tổ chức. Kết quả công bố: 98% ủng hộ phế truất Bảo Đại. Ngày 26 tháng 10, Ngô Đ́nh Diệm tuyên bố thành lập Việt Nam Cộng ḥa. Từ một Thủ tướng bị vây hăm, ông trở thành Quốc trưởng rồi Tổng thống.


Trận Sài G̣n không chỉ là một cuộc chiến đô thành, mà là trận sinh tử của chính Diệm. Trong khói lửa Chợ Lớn, giữa xác xe Jeep cháy và mái nhà đổ nát, ông đă biến ḿnh từ “người sắp bị hất khỏi ván cờ” thành kẻ lật ngửa toàn bộ bàn cờ. B́nh Xuyên tan ră, Bảo Đại mất ngôi, Pháp mất chỗ dựa.

Nhưng ở hậu trường, Việt Minh vẫn chờ đợi, Mỹ vẫn thúc ép, và Diệm hiểu: đây chỉ mới là màn mở đầu của một tṛ chơi sinh tử dài lâu.


All times are GMT. The time now is 22:54.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.06999 seconds with 8 queries