VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Vietnam News | Tin Việt Nam (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=219)
-   -   ‘Buông tay’ khi con gái 15 tuổi, người mẹ TPHCM xúc động nhận cuộc gọi từ Mỹ (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2100464)

pizza 10-18-2025 09:53

‘Buông tay’ khi con gái 15 tuổi, người mẹ TPHCM xúc động nhận cuộc gọi từ Mỹ
 
1 Attachment(s)
Có lẽ, giây phút người mẹ đặt tay lên vai con và nói “con cứ đi đi” chính là khoảnh khắc vừa ấm áp, vừa xé ḷng nhất. Bởi phía sau lời dặn tưởng chừng đơn giản ấy là cả một hành tŕnh của niềm tin, nỗi lo và sự trưởng thành trong t́nh mẫu tử.
Lời ṭa soạn
Giữa nhịp sống hối hả, có những người phụ nữ lặng lẽ sống đẹp theo cách riêng. Họ là những người mẹ dạy con bằng t́nh thương và nhân ái, là cô gái miệt mài gieo điều tốt giữa đời thường, hay người khởi nghiệp mang lại giá trị cho cộng đồng...

Mỗi người một câu chuyện, một hành tŕnh đáng trân trọng.

“Chuyện của phụ nữ hôm nay” - tuyến bài của VietNamNet - mời bạn đón đọc, để cùng lan tỏa những điều b́nh dị mà đầy cảm hứng.

Thạc sĩ Nguyễn Thị Thanh B́nh, giảng viên Trường Đại học Quốc tế Sài G̣n, từng trải qua cảm giác ấy khi quyết định để con gái Nguyễn Khánh Bảo Nguyên đi du học tại Mỹ khi mới 15 tuổi.

“Thả con vào thế giới rộng lớn” - như cách chị nói - không phải là một lựa chọn dễ dàng. Nhưng chị hiểu, muốn con bay cao, cha mẹ phải học cách đứng lùi lại.


Chị B́nh và con gái Bảo Nguyên. Ảnh: NVCC
Những ngày đầu xa con, chị B́nh không thể ngủ yên. Cứ mỗi tối, chị lại mở điện thoại, nhắn vài ḍng hỏi han, rồi lại tự dặn ḿnh đừng gọi quá nhiều.

“Tôi từng gọi điện cho con mỗi ngày, dặn ḍ đủ điều, thậm chí có lúc mất kiên nhẫn v́ không thấy con trả lời ngay. Sau này tôi mới hiểu, chính sự lo lắng của ḿnh đang tạo ra một sợi dây vô h́nh siết chặt con, khiến con khó thở. Tôi đă học lại bài học làm mẹ - học cách đặt niềm tin thay v́ kiểm soát”.

Với chị, “trái ngọt” lớn nhất không phải là bảng điểm hay học bổng, mà là khi thấy con biết sống có trách nhiệm với chính ḿnh. Ngày Bảo Nguyên chủ động gọi điện về, nói rằng tự ḿnh đă xoay xở mọi việc sau một kỳ thi khó, chị vừa xúc động, vừa nhẹ nhơm: “Tôi biết con đă thực sự lớn”.

“Làm cha mẹ, ai cũng muốn che chở con. Nhưng yêu thương đôi khi không nằm ở việc giữ lại, mà là dám để con tự bước đi, dám tin rằng con sẽ làm được”, chị B́nh chia sẻ.

Từ hành tŕnh ấy, người mẹ cũng nhận ra: Sự trưởng thành không chỉ dành cho con, mà c̣n dành cho chính cha mẹ. Khi con học cách sống tự lập, cha mẹ cũng phải học cách buông bỏ, học cách b́nh tâm quan sát từ xa.

“Cho con đi xa không có nghĩa là rời xa. Đó là hành tŕnh của hai phía - cha mẹ học cách làm bạn, con học cách làm người”, người mẹ bày tỏ.

Và dường như, trong ánh mắt người mẹ ấy, có một niềm hạnh phúc rất riêng - thứ hạnh phúc của người biết yêu thương bằng tự do, chứ không phải bằng nỗi sợ mất con.

Con học cách lớn lên…

Ở tuổi 17, Nguyễn Khánh Bảo Nguyên - học sinh của The Lawrenceville School (New Jersey, Mỹ) - đang ở độ chín của một tuổi trẻ tràn năng lượng. Cô gái nhỏ từng rụt rè rời TPHCM năm 15 tuổi nay đă trở thành Chủ tịch Câu lạc bộ Mô h́nh Liên Hiệp Quốc (MUN), Trưởng bộ phận Kỹ thuật sân khấu, Đạo diễn vở kịch mùa thu, Chủ tịch Hội Học sinh quốc tế và Phó Chủ tịch Câu lạc bộ Văn hóa của trường.

Thế nhưng, khi nói về thành tích, Bảo Nguyên chỉ mỉm cười: “Thành công lớn nhất của tôi là học được cách b́nh tĩnh và biết ơn”. Cô gái trẻ nói điều đó bằng giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát - như thể mỗi trải nghiệm, dù nhỏ, cũng đă rèn cho em bản lĩnh để đứng vững giữa thế giới rộng lớn.

“Với tôi, mẹ vừa là người bạn, vừa là người thầy. Mẹ dạy tôi rằng tự lập không phải là đơn độc. Có những lúc tôi tưởng ḿnh phải gồng lên để chứng minh bản thân, nhưng mẹ nói: 'Con không một ḿnh. Mẹ vẫn luôn ở đây, dù ở cách nhau nửa ṿng Trái đất'”.

Những cuộc tṛ chuyện giữa hai mẹ con không c̣n là lời răn dạy hay kiểm tra, mà là những cuộc đối thoại giữa hai tâm hồn đồng điệu.

Nguyên kể: “Tôi và mẹ nói chuyện như hai người bạn - có lúc là học hành, có lúc là chuyện đời, đôi khi chỉ là những điều nhỏ bé khiến tôi thấy ấm ḷng. Mẹ luôn lắng nghe mà không phán xét, để tôi được là chính ḿnh”.

Ở nơi đất khách, giữa nhịp sống cạnh tranh và áp lực, cô bé 17 tuổi đă hiểu sâu sắc giá trị của gia đ́nh. “Gia đ́nh không chỉ là mái nhà, mà là nơi ḿnh luôn có thể trở về, dù trong ḷng hay ngoài đời. Mẹ cho em một bầu trời - nhưng cũng dạy em biết nh́n lại mặt đất”.

Nguyên không có “thần tượng” cụ thể nào. “H́nh mẫu của tôi là tất cả những người ḿnh từng gặp - những người bạn, thầy cô, hay cả những người xa lạ em tṛ chuyện trong công viên. Ai cũng có điều ǵ đó để học. Mỗi người đều là một người thầy, nếu ḿnh biết lắng nghe", Nguyên nói.

Cô gái trẻ nói về du học như nói về một hành tŕnh trưởng thành của tâm hồn: “Sẽ có lúc rất cô đơn, sẽ có khi thấy lạc lơng, nhưng đó là một phần của việc lớn lên. Nếu không từng mất phương hướng, làm sao ta biết đâu là hướng đúng cho ḿnh?”.

Nguyên tin rằng người trẻ hôm nay không cần phải “biết chính xác ḿnh là ai” ngay lập tức: “Chúng ta là những h́nh khối đang biến đổi. Hăy cho phép ḿnh được thử, được sai, được làm lại. Không có một kế hoạch cố định nào cho cuộc đời. Chính những trải nghiệm, những người ta gặp, mới là hành tŕnh thực sự đưa ta đi xa”.

Gia đ́nh - nơi bắt đầu của mọi hành tŕnh

Giữa hai người phụ nữ - một đang học cách buông, một đang học cách bay - có một sợi dây không bao giờ đứt: t́nh yêu và niềm tin.

Chị B́nh nói, ngày con lên đường, chị khóc không phải v́ sợ mất, mà v́ thấy ḿnh vừa tiễn đi một phần tuổi thơ của chính ḿnh. “Tôi nhận ra, làm mẹ không phải là giữ con măi trong ṿng tay, mà là dạy con đủ vững để bước đi giữa đời”.

C̣n Nguyên, mỗi lần nh́n lại, vẫn nhớ lời mẹ: “Hăy sống tử tế, c̣n mọi thứ khác, con có thể tự t́m thấy”. Đó không chỉ là lời dạy, mà là kim chỉ nam giúp em bước qua mọi chông chênh.

"Nếu mẹ không dám buông, em đă không dám bay. Và nếu em không dám bay, em sẽ chẳng bao giờ thấy bầu trời đẹp đến thế”, Bảo Nguyên chia sẻ.

Hành tŕnh của hai mẹ con - một người ở TPHCM, một người ở New Jersey - chính là bức chân dung đẹp của t́nh mẫu tử thời hiện đại: yêu thương trong tự do, dạy con bằng sự tin tưởng và cùng nhau trưởng thành trong mỗi bước đi.

Khi được hỏi, đâu là “trái ngọt” lớn nhất sau những năm tháng xa cách, chị B́nh mỉm cười: “Là thấy con hạnh phúc, b́nh an và luôn giữ được ḷng nhân hậu”.

Có lẽ, hạnh phúc lớn nhất của một người mẹ không phải là giữ con ở lại, mà là nh́n con đủ vững vàng để đi xa - vẫn mang theo trong tim h́nh bóng mẹ, như một bầu trời b́nh yên không bao giờ mất.

VietBF@ sưu tập


All times are GMT. The time now is 01:09.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.08027 seconds with 9 queries