VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Khi người phụ nữ nằm xuống (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2101404)

troopy 10-21-2025 14:32

Khi người phụ nữ nằm xuống
 
1 Attachment(s)
Chị Hòa là người đàn bà của “một đời lo lắng”. Từ khi lấy chồng, dường như chưa có ngày nào chị sống cho riêng mình. Sáng dậy sớm nấu ăn, rồi đi làm sớm, tối lại cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp. Với chị, hạnh phúc giản dị là thấy chồng có áo là phẳng phiu đi làm, con có bữa cơm nóng hổi tan học về và cố kiếm thật nhiều tiền để chồng con được đầy đủ. Bản thân chị dù làm ra tiền nhưng vô cùng tằn tiện, có miếng ngon luôn dành cho chồng con.



Bao nhiêu năm, dù mưa hay nắng, dù ốm hay đau, chị vẫn lặng lẽ làm tất cả. Chồng chị – anh Nam – hiền lành, thương vợ, nhưng cũng quen với việc mọi thứ trong nhà “đã có chị lo”, thường đi làm công tác xã hội. Còn con trai thì được chiều chuộng từ nhỏ, chỉ biết có học hành và bạn bè. Con gái dù ngoan nhưng cũng chẳng để ý rằng đôi bàn tay của mẹ ngày một gầy, mẹ cũng có nét mệt mỏi, yếu dần.
Rồi một ngày, khi đang lau nhà, chị ngất lịm đi. Kết quả khám khiến cả nhà sững sờ, chị mắc bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa.
Chị không khóc. Chị chỉ hỏi bác sĩ một câu nhỏ nhẹ: “Tôi còn bao lâu để lo cho xong mấy việc dang dở ở nhà?”. Kể cả cho đến lúc này, chị vẫn nghĩ đến người khác, muốn mình dù có ra đi thì chồng con cũng được trọn vẹn.
Những ngày sau đó, dù đau đớn và mệt rã rời, chị vẫn cố gắng làm những việc quen thuộc — lau nhà, rửa chén, gấp áo, nấu cơm — như thể nếu ngừng tay, chị sẽ trở thành người vô dụng. Chị sợ sự im lặng, sợ ánh mắt thương hại, sợ cảm giác mình không còn là “người giữ ngọn lửa trong nhà”.
Nhưng chính trong những buổi chiều nằm thẫn thờ nhìn trần nhà, chị mới nhận ra một điều đau lòng: bao năm qua, chị đã yêu thương sai cách. Vì mải lo cho chồng con, chị quên mất chính mình. Chị khiến họ tin rằng, tình yêu của mẹ, của vợ – là thứ không bao giờ cạn. Nên khi chị ngã xuống, họ lúng túng, không biết chăm sóc, không biết làm gì ngoài hoảng loạn.
Anh Nam bắt đầu thức khuya canh từng giấc ngủ của vợ, con trai bỏ cả học thêm để ở bên mẹ. Nhưng lúc ấy, chị đã yếu quá rồi. Một đêm, chị nắm tay chồng, khẽ nói:
– Em chỉ ước, trước đây, anh chịu nấu với em một bữa cơm thôi, thì hôm nay chắc em thấy đỡ buồn hơn...
Anh chỉ biết khóc, bàn tay run run siết chặt lấy chị.
Những giọt nước mắt muộn màng rơi trên bàn tay chai sạn – bàn tay cả đời chỉ biết cho đi.
Chị còn dặn các em mình hãy dạy con biết cách sống, biết cách chăm sóc người thân, đừng sai lầm như chị.
Sau khi chị mất, căn nhà vắng tiếng cười, nhưng có điều gì đó thay đổi. Anh Nam tập nấu ăn, con trai biết tự giặt quần áo. Mỗi lần nhìn lên di ảnh của chị, họ đều thầm nói:
– Giá mà chúng con nhận ra sớm hơn, mẹ ơi...
Phụ nữ vốn sinh ra để yêu thương, nhưng đừng quên rằng tình yêu cũng cần được đáp lại. Khi ta cứ mãi gánh hết phần lo lắng, người thân sẽ quen với việc ta “luôn mạnh mẽ”. Hãy để họ học cách yêu lại mình, trước khi quá muộn.
Đêm xuống rồi, mọi lo toan xin hãy tạm gác lại.
Hít một hơi thật sâu… rồi thở ra thật chậm — như thả trôi hết những muộn phiền trong ngày.
Dù hôm nay có mỏi mệt hay cô đơn, hãy nhớ rằng bạn đã đi qua một ngày trọn vẹn, vẫn còn ở đây, vẫn đang sống và vẫn xứng đáng được yêu thương.

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 04:07.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.08765 seconds with 9 queries