VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Ở LẠI V̀ THƯƠNG, CHỨ KHÔNG PHẢI V̀ HỢP (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2107897)

troopy 11-12-2025 03:02

Ở LẠI V̀ THƯƠNG, CHỨ KHÔNG PHẢI V̀ HỢP
 
1 Attachment(s)
Khu chung cư cũ trên đường Lư Thường Kiệt mỗi tối đều sáng lên bằng những ô cửa sổ nhỏ. Ở tầng năm, căn 502 hay mở cửa đón gió. Đó là nhà của Quân – kỹ sư công tŕnh – và Lan – cô giáo tiểu học. Hai đứa con, Na lớp 6 và Tí lớp 2, thích ngồi ngoài ban công đếm máy bay.
Tối ấy, mùi mắm kho quẹt c̣n lẩn quẩn trên kệ bếp. Lan đặt bát xuống hơi mạnh tay. Quân vừa về, áo c̣n vương bụi thạch cao. Câu chuyện bắt đầu từ chiếc khăn ướt vứt không đúng chỗ, rồi lạc sang tiền điện, bài kiểm tra của Na, đến chuyện mẹ chồng cuối tuần vào thăm.
– Sao nói hoài vẫn vậy? – Lan gằn giọng.
– Đi làm mười tiếng ngoài công trường, về nhà lại nghe ca cải lương… – Quân đáp, mắt không nh́n vợ.
Khung cửa chao nghiêng. Tiếng muỗng rơi xuống nền gạch nghe đanh như một lời kết thúc. Na kéo tay em vào pḥng. Ngoài pḥng khách, im lặng đặc quánh. Quân chụp ch́a khóa, bước ra.
Ở sân chung cư, trời đổ mưa lất phất. Ông Bảy – bảo vệ ṭa nhà – đang tưới mấy luồng hoa giấy, thấy Quân đi ngang, gọi lại:
– Mưa thế này, con trai đi đâu?
– Dạ con… đi hóng gió.
– Hóng gió hay giận vợ?
Quân khựng lại. Ông Bảy cười, rót trà từ chiếc phích cũ:
– Hồi bằng tuổi chú, mỗi lần giận bà nhà là chú kéo xe máy chạy thẳng ra cầu. Đứng giữa gió, thấy ḿnh mạnh mẽ lắm. Về nhà, bà giận gấp đôi. C̣n bây giờ, bà không c̣n. Cái ghế đá kia im ĺm quá, chỉ mong nghe ai càm ràm “ông đừng tưới tràn lan, phí nước”.
Ông nhấp trà, giọng chậm răi:
– Người ta cứ đi t́m “hợp nhau”, rồi thất vọng. Thật ra, cái “hợp” là thứ trổ bông sau khi mỗi người chịu gọt bớt cái tôi. Con muốn ở lại, th́ chịu khó học ba chữ: lắng – nhường – sửa. Không triết lư ǵ to tát. Chỉ tối nay, chịu khó về nhà, nh́n vợ một cái cho ra hồn.
Mưa mảnh như khói. Dưới ánh vàng của bóng đèn, hạt nước rơi thành sợi mỏng. Quân đứng yên rất lâu.

Lan ngồi bên mâm cơm nguội, bàn tay khựng lại trên chiếc dĩa trống. Na lấp ló ở cửa, lí nhí:
– Mẹ… con thấy ba đứng dưới sân năy giờ.
Lan im. Mùi xà pḥng từ chiếc áo đồng phục học sinh của con phảng phất. Na lấy hết can đảm:
– Hồi chiều cô Hạnh trên trường kể chuyện “quy tắc ba bước” khi giận nhau. Bước một: im lặng năm phút. Bước hai: mỗi người nói đúng một điều ḿnh muốn thay đổi ở bản thân. Bước ba: cùng làm một việc nhỏ cho nhau. Mẹ thử không?
Lan mỉm cười buồn:
– Con nít mà biết nhiều ghê.
– Tại cô nói muốn lớp con lớn lên đừng làm người lớn khổ.
Cửa khẽ mở. Quân đứng trước ngạch cửa, ngập ngừng:
– Cho… cho anh ngồi được không?
Người đàn ông đặt ch́a khóa xuống bàn, nh́n thẳng vào mắt vợ:
– Anh sai rồi, được chưa?
Lan nh́n chồng. Câu nói giản dị làm sống mũi cay xè. Không phải v́ thỏa măn thắng thua, mà v́ thấy được người đàn ông trước mặt đă chịu buông nắm tay siết cứng của cái tôi. Lan thở ra, giọng dịu xuống:
– Em cũng sai. Em… cằn nhằn quá. Lần sau em nhắc ít lại.
Na tḥ đầu:
– Bước ba c̣n thiếu! Cùng làm một việc nhỏ cho nhau!
Quân nh́n đồng hồ:
– Giờ này quán bún riêu dưới hẻm chắc c̣n. Em thích nước lèo nhiều cà chua. Để anh xuống mua.
Lan đứng dậy:
– C̣n anh thích mắm ruốc xào sả. Em pha luôn.
Hai người nh́n nhau, nụ cười mỏng như vệt trăng đầu tháng nhưng đủ làm bếp sáng thêm một bậc.

Vài tuần sau, gia đ́nh về ngoại. Con đường làng trưa hè nắng chảy vàng trên những bụi chuối. Bà Năm – mẹ Lan – rót nước vối, nói vu vơ:
– Vợ chồng trẻ giờ cái ǵ cũng nhanh. Cưới nhanh, giận nhanh, ly hôn cũng nhanh. Mà mấy đứa có biết… trầu không có cau th́ vẫn cay, cau không có trầu th́ vẫn chát. Chỉ khi đi chung mới thành miếng trầu ấm?
Ông Năm nhẩn nha đếm hạt thóc:
– Xưa tao với bà mày giận nhau, tao đi tát cá, bà mày vô nhà, xé bẹ chuối gói bánh. Tối gặp lại, bà đưa tao cái bánh nóng, tao đưa bà rổ cá tươi. Vậy là huề. Ở với nhau không phải để thắng, mà để sống.
Buổi tối, sân nhà thơm mùi rơm ẩm. Lan đang giũ chiếu, Quân đến phụ. Gió đồng luồn qua ṿm tre, ŕ rào như sông tiếng nói. Từ hiên nhà, Na hỏi:
– Ba mẹ kể về ngày cưới đi!
Lan nh́n Quân. Dưới ánh đèn dầu, anh chậm răi:
– Hồi đó mẹ con leo lên xe hoa mà tay vẫn ôm xấp bài soạn, nói “về nhà cũng phải dạy lớp 2A”. Ba biết, lấy người mê trẻ con th́ nhà ḿnh không thiếu tiếng cười.
Lan đáp:
– C̣n ba con th́ hứa “đi công tŕnh mấy tháng sẽ về”. Về rồi, vác một bao vôi to như cái tủ. Hỏi “để làm ǵ vậy?”, ổng kêu “để trát lại bức tường bị nắng lột sơn chứ c̣n ǵ”.
Cả sân cười. Tiếng cười lẫn vào tiếng dế gáy, thành một thứ âm thanh chỉ có ở những tối làng quê: b́nh yên đến mức muốn khóc.

Ở chung cư, cuộc sống vẫn không hóa phép thành cổ tích. Quân đôi khi vẫn quên gấp chăn. Lan đôi lúc vẫn cao giọng. Nhưng họ học cách “đẽo gọt” nhau mỗi ngày: một tờ giấy ghi “Cảm ơn v́ đă đón con giúp em”, một tin nhắn “Hôm nay mệt th́ ngủ sớm”, một cái ôm nhanh trước cửa khi cả nhà ra ngoài.
Một tối muộn, cô hàng xóm mới cưới sang gơ cửa, mắt đỏ hoe:
– Em với chồng căi nhau. Ảnh bảo “không hợp th́ thôi”.
Lan rót ly nước ấm, kéo ghế:
– Ở lại v́ hợp th́ ai cũng ở được. Ở lại v́ thương, v́ biết lắng – nhường – sửa, mới bền. Không ai sinh ra để vừa vặn với ai. Vừa vặn là do mỗi ngày bớt cái tôi đi một chút.
Quân góp lời:
– Thực hành đi em. Nhà này đặt ra “ba điều sau căi nhau”: thứ nhất, không nhắc chuyện cũ; thứ hai, hứa một điều có thể làm ngay trong 24 giờ; thứ ba, cùng ăn một món cả hai thích. Mấy chuyện nhỏ vậy mà cứu hôn nhân đó.
Cô hàng xóm cười qua làn nước mắt:
– Em về xin lỗi… được chưa?
– Được rồi. Nhớ nh́n ảnh một cái cho ra hồn. – Lan chớp mắt.

Đêm khuya, gió lùa mát rượi. Na nằm giữa ba mẹ, thỏ thẻ:
– Sau này con lấy chồng, chắc con không hợp đâu. Con hay bừa bộn.
Quân vờ nghiêm:
– Không hợp càng tốt. Mỗi ngày học gọt ḿnh, con sẽ biết thương hơn.
Lan kéo chăn cho con:
– Không hợp mà vẫn thương, vẫn nắm tay nhau đi qua năm tháng – đó là bản lĩnh. C̣n hợp quá, nắng mưa một thời là… lạ nhau.
Bên ngoài, trời đổ mưa rào. Mùi đất ướt quện với mùi vải sạch và mồ hôi trẻ con, thành một thứ hương khó gọi tên – hương của một căn nhà biết cách ở lại.

Sáng chủ nhật, bếp sôi tiếng dầu, tiếng nước rửa rau, tiếng radio phát bản bolero cũ. Tí vừa nhảy dây vừa hát sai nhịp, Na ra ban công tưới cây. Một chiếc nắng mỏng rơi lên gáy Lan, Quân đi ngang khẽ đặt tay:
– Cảm ơn em.
– Cảm ơn anh.
Hai cái “cảm ơn” đơn sơ, nhưng đủ thành chiếc đinh nhỏ giữ tấm ván hôn nhân không lung lay trong gió.
Và căn 502 sáng lên – không phải v́ bóng đèn, mà v́ có những người chọn ở lại v́ thương, chứ không phải v́ hợp.

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 09:49.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.09375 seconds with 9 queries