![]() |
Đám tang mẹ vợ cũ, tôi đến dự th́ bất ngờ có một đứa trẻ chạy té vào người. Tôi rụng rời khi thấy...
1 Attachment(s)
Buổi chiều chạng vạng trùm xuống mái nhà nghi ngút khói nhang. Tiếng khóc xen tiếng tụng kinh ḥa vào nhau, nặng đến mức như ép xuống vai từng người trong sân.
Tôi bước vào tang lễ mẹ vợ cũ với cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Những ánh mắt hướng về tôi — kẻ cảm thông, kẻ dè bỉu — không ai nói thẳng, nhưng sự phán xét lơ lửng giữa không khí th́ tôi nghe rơ mồn một. Gần cổng, một người phụ nữ chép miệng: “Ừm, cuối cùng cũng biết đường tới.” Người bên cạnh liếc tôi từ đầu đến chân, nói nửa câu: “Giờ mới ló mặt ra. Mẹ vợ c̣n sống th́…” Rồi ta vội nuốt câu sau bằng cái nhún vai đầy ẩn ư. Tôi nghe hết, chỉ cúi đầu chắp tay, lặng lẽ bước vào. Hằng — vợ cũ của tôi — đang ngồi cạnh quan tài. Vai cô run lên theo từng nhịp cố ḱm nén, gương mặt hốc hác đến mức tôi suưt không nhận ra. So với thời chúng tôi c̣n sống chung, cô giờ là một phiên bản mệt mỏi, kiệt quệ hơn nhiều. Kư ức ùa về khiến ḷng tôi như bị bóc trần một vết thương cũ chưa từng lành. Đang lúc tôi c̣n đứng chết lặng, có tiếng chân chạy loạng choạng. Một đứa bé trai lao vào người tôi mạnh đến mức tôi phải lùi một bước. Tôi định nói ǵ đó th́ bắt gặp khuôn mặt nó. Và tim tôi thắt lại. Đôi mắt của nó — đôi mắt mà mẹ tôi từng nói “nh́n là biết con của bà liền” — giống tôi đến mức khiến chân tôi mềm nhũn. Thằng bé giật ḿnh lùi lại: “Con… xin lỗi, chú.” Giọng non nớt ấy đâm thẳng vào chỗ yếu nhất trong ḷng tôi. Tiếng x́ xào lập tức nổi lên. Một người đàn ông nói giọng chua chát: “Nh́n con nít mà trợn tṛn mắt vậy?” Người khác mỉa theo: “Giống ai th́ giống, chứ ai mà biết cha nó là ai.” Cổ họng tôi nóng như lửa. Thằng bé chạy đi. C̣n tôi đứng như tượng đá. Cảm giác như đang nh́n thấy chính tuổi thơ ḿnh chạy qua nghi ngút khói nhang. Tôi tiến lại gần bàn thờ, châm nén hương. Ngọn lửa nhỏ bùng lên như hiểu được sự rối bời trong ngực tôi. Hằng trông thấy tôi th́ khựng lại. Ánh mắt cô dao động rồi nhanh chóng trở lại b́nh thản. “Cảm ơn anh đă đến,” cô nói. “Dù ǵ mẹ cũng từng xem tôi như con,” tôi đáp. Giọng tôi khàn đi. Hằng chỉ gật nhẹ, nhưng tôi thấy rơ trong đôi mắt ấy có điều đang chực trào. Tôi nh́n quanh t́m thằng bé nhưng không thấy đâu. Một nỗi thôi thúc giằng giật trong ngực bỗng mạnh đến mức không chịu nổi. Tôi hỏi: “Thằng bé… con ai vậy?” Hằng thoáng sững. “Con tôi.” “Tôi biết là con em. Ư tôi là…” Tôi chưa kịp nói hết th́ cô cắt lời: “Liên quan ǵ đến anh?” “Tôi thấy nó… giống tôi.” Giọng tôi nghẹn lại. Hằng nh́n thẳng tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Giống ai là chuyện của nó. Anh hỏi làm ǵ?” Những tiếng x́ xào lại dậy lên. Không khí đặc quánh đến mức khó thở. Tôi nói nhỏ: “Chúng ta ra sau sân nói riêng được không?” Hằng nh́n tôi thật lâu, rồi gật: “Ra sau.” Sau sân chỉ có tiếng gió lật lá xoài. Hằng quay lưng một lúc rồi nói: “Anh muốn ǵ?” Tôi hít sâu. “Thằng bé… nó bao nhiêu tuổi?” “Sáu.” Tim tôi như ngừng đập. “Sáu năm… trùng lúc chúng ta ly hôn.” Hằng cười nhạt, cay chua: “Anh tính nhanh lắm. Biết vậy rồi c̣n hỏi?” “Hằng… cho tôi biết sự thật.” “Sự thật để làm ǵ? Để anh nghi ngờ tôi thêm nữa?” Nước mắt cô đỏ lên. “Ngày trước anh có tin tôi bao giờ?” “Tôi không muốn căi.” Tôi run nhẹ. “Tôi chỉ muốn biết… nó có phải con tôi không?” Hằng quay đi, bàn tay siết chặt. Lâu lắm cô mới đáp, rất khẽ: “…Phải.” Đầu tôi choáng váng. Sáu năm qua, tôi có một đứa con mà không hề biết. “Tại sao không nói cho tôi biết?” “Tôi phát hiện ḿnh có thai khi mọi thứ đă muộn,” Hằng nói, giọng run. “Lúc đó anh đă bỏ đi. Tôi không đủ can đảm để t́m anh.” “Em có thể—” “Để làm ǵ? Anh muốn tự do mà.” Cô cười nhạt. Hằng nói tiếp: “Tôi từng muốn báo cho anh. Nhưng mẹ bảo… thôi. Để anh sống đời anh chọn.” Cô ngước lên, đôi mắt như vỡ vụn. “Nhưng đó là con tôi.” “Và cũng là con tôi,” tôi nghẹn giọng. “Tôi biết. Nhưng anh đừng làm Minh tổn thương.” Tôi hỏi: “Nó có biết tôi là ai không?” Hằng lắc đầu. “Tôi sợ nó hy vọng rồi thất vọng.” Tôi nói: “Tôi muốn gặp nó.” Hằng hơi giật ḿnh, nhưng cuối cùng, cô gật đầu. “Được. Nhưng anh phải nhẹ nhàng.” Minh đang ngồi ôm gấu bông trên ghế. Khi thấy tôi, nó chớp mắt: “Chú… hồi năy con làm chú đau không?” Tim tôi mềm nhũn. “Không sao. Chú ổn.” “Chú tên ǵ?” “Tên Khải.” “Con tên Minh.” Nó cười, nụ cười làm cả gian nhà sáng hẳn. Rồi nó nh́n tôi rất lâu. “Chú ơi… con thấy chú giống con lắm.” Tôi chết lặng. Đêm ấy, khi đưa hai mẹ con về nhà, Minh ngồi giữa chúng tôi, ôm gấu bông, hỏi đủ thứ. “Chú có gia đ́nh chưa?” — “Chưa.” Nó cười tươi: “Vậy chú làm bạn với con nha?” Tôi chỉ muốn bật khóc. Khi đến nơi, Minh chạy vào pḥng, để lại tôi và Hằng đứng trước hiên. Hằng nói: “Nó gắn với người khác nhanh lắm. Tôi sợ nếu biết anh là ai, nó sẽ mong đợi nhiều.” Tôi hỏi: “Vậy em định giấu đến bao giờ?” Hằng im lặng rất lâu. “Tôi sợ… anh lại bỏ đi.” Tôi đáp: “Hằng, lần này tôi sẽ không bỏ nữa.” Chúng tôi c̣n chưa nói hết th́ Minh chạy ra: “Mẹ ơi… chú Khải về chưa?” Tôi quỳ xuống: “Chú về đây. Nhưng mai chú đến thăm Minh được không?” Nó sáng bừng: “Dạ được!” Hằng nh́n cảnh ấy, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy sự mềm ḷng trong mắt cô. Từ hôm đó, tôi đến thăm Minh mỗi ngày. Hằng dần bớt căng. Minh càng lúc càng quấn tôi tự nhiên như thể chúng tôi đă quen nhau từ rất lâu. Tôi đưa nó đi học, chơi công viên, ăn kem — chẳng xa hoa, chỉ giản dị nhưng chân thành. Một hôm, Minh ngồi sau xe hỏi: “Nếu con có thêm ba th́ sao hả chú?” Tôi suưt không thở nổi. Đêm đó, tôi nói với Hằng: “Đến lúc rồi.” Hằng nh́n tôi thật lâu. “Anh chắc chứ?” “Chắc.” Hôm sau, chúng tôi ngồi lại với Minh. Tôi nói chậm răi: “Minh à… chú Khải không chỉ là bạn của con. Chú… là ba con.” Thằng bé sững vài giây. Rồi nó lao đến ôm tôi thật chặt, vừa khóc vừa cười. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời tôi. Hằng đứng phía sau, nước mắt chảy nhưng khóe môi nở nụ cười nhẹ như gió đầu mùa. Từ ngày ấy, cuộc sống của chúng tôi thay đổi. Minh có cha. Hằng có người để dựa. C̣n tôi — sau bao năm trống rỗng — t́m lại được phần trái tim đă thất lạc. Một tối mưa, ba người chúng tôi ngồi ăn cơm chung. Minh líu lo kể chuyện lớp học. Hằng nh́n tôi bằng ánh mắt b́nh yên lạ. Tôi nhẹ nhàng nắm tay cô dưới bàn. Hằng khẽ giật ḿnh rồi để yên. Minh phát hiện, cười toe: “Ba mẹ nắm tay ḱa!” Chúng tôi cùng bật cười. Trong nụ cười ấy là thứ hạnh phúc giản dị nhưng tṛn đầy — thứ hạnh phúc mà chúng tôi tưởng như đă mất măi măi. Và tôi hiểu rằng: Dù quá khứ từng đau đến mức không thể chạm vào, th́ t́nh yêu dành cho Minh đă mang chúng tôi trở lại bên nhau. Không c̣n trách móc. Không c̣n sợ hăi. Chỉ c̣n một mái nhà — nơi tôi, Hằng và Minh bắt đầu lại cuộc đời mới. VietBF@ sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 20:28. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.