![]() |
Tôi bắt đầu sống… ở tuổi 49…
1 Attachment(s)
Trước đó, tôi không nghĩ rằng một cuộc đời khác là điều có thể. Cuộc sống chỉ xoay quanh: nhà cửa, đi chợ, giặt giũ, nấu ăn… và vô vàn những khoảng lặng phải chịu đựng. Hồi nhỏ, tôi được dạy rằng số phận của một người phụ nữ là: lấy chồng, sinh con, giữ cho gia đ́nh đầm ấm. Không được than văn. Không được mơ ước. Mà nếu có dám mơ… th́ hăy mơ trong im lặng. V́ cũng chẳng để làm ǵ. Tôi lấy chồng sớm. Sinh hai đứa con trai. Tôi là vợ, là mẹ, là người phụ nữ của căn bếp. Luôn tay luôn chân, lúc nào cũng v́ người khác. Chồng tôi đi làm về, mệt mỏi, ăn cơm không nói một lời, rồi bật tivi. Rồi một ngày, anh bắt đầu buông lời chê trách: rằng tôi nhạt nḥa, rằng tôi không c̣n biết chăm chút cho bản thân, rằng tôi chẳng c̣n ǵ để nói. Rồi anh kết luận: “Không thể sống nổi với những người đàn bà như em.” C̣n tôi? Tôi im lặng. V́ "gia đ́nh là thiêng liêng". V́ phải "cố gắng mà chịu đựng". V́ mẹ tôi từng dặn: “Phải kiên nhẫn. Con là đàn bà. Là mẹ.” Thế là tôi gồng lên mà sống. Tôi tự nhủ: đợi con lớn… Rồi có thể, một ngày nào đó, tôi sẽ được sống. Và ngày đó đă đến. Anh ấy ra đi. Không căi vă, không lời giải thích. Chỉ mang theo một chiếc vali và không bao giờ quay lại. Tôi ở lại, một ḿnh. Và điều đầu tiên tôi cảm nhận… là sự b́nh yên. Một khoảng lặng sâu thẳm đến mức, lần đầu tiên trong đời, tôi có thể nghe thấy chính ḿnh. Ban đầu, tôi hoang mang. Tôi không biết ḿnh là ai. Tôi thậm chí không nhớ nổi ḿnh từng thích ǵ. Tôi tự hỏi: “Bao lâu rồi tôi không thức dậy mà không lao ngay vào bếp? Bao lâu rồi tôi chưa thật sự bật cười?” Một sáng nọ, tôi không dọn giường. Tôi pha cho ḿnh một tách cà phê. Chỉ cho riêng tôi. Tôi ra ban công, ngồi nh́n ánh sáng xuyên qua rèm cửa. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ thôi… nhưng là của riêng tôi. Và rồi… điều ǵ đó đă thay đổi. Tôi đăng kư học tiếng Anh. Không phải để đi làm. Mà chỉ v́ tôi muốn học. Tôi học cách mua vé tàu trên điện thoại. Rồi tôi lên đường. Một ḿnh. Lần đầu tiên trong đời. Rồi tôi bắt đầu mê cảm giác đó. Tôi đi ra biển, vào mùa đông. Biển thật sự. Biển hoang. Mặn chát. Tự do. Tôi ngồi trên cát lạnh, chân trần… và tự hỏi: “Sao ḿnh lại chờ lâu đến thế?” Một người hàng xóm nói với tôi: “Bà đi du lịch một ḿnh, tuổi này? Điên rồi à?” Tôi chỉ cười. V́ tận sâu trong ḷng, tôi không c̣n thấy ḿnh lạc lối nữa. Tôi đă t́m lại được chính ḿnh. Giờ đây, tôi sống một ḿnh. Không phải v́ chẳng ai muốn tôi. Mà v́, lần đầu tiên trong đời, tôi biết yêu chính ḿnh. Tôi không c̣n bị ràng buộc bởi thời gian biểu. Nhưng tôi có những điều khiến tim ḿnh reo vui. Tôi không c̣n quanh quẩn cả ngày trong bếp. Tôi dành thời gian ở bảo tàng, trên những chuyến tàu nhỏ, trong những quầy sách cũ… Hoặc dưới tấm chăn, với một cuốn tiểu thuyết mà cả đời tôi chưa từng có thời gian để đọc. Thỉnh thoảng, tôi soi ḿnh trong gương. Những nếp nhăn vẫn ở đó. Nhưng đôi mắt tôi… sáng lên theo một cách khác. Có một luồng sáng mới. V́ ở tuổi 49, tôi đă thôi tồn tại… Và bắt đầu sống thật sự. VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 08:53. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.