![]() |
Bí quyết b́nh yên tuổi 50
1 Attachment(s)
Tôi từng nghĩ thanh xuân là đoạn đường đẹp nhất đời người — nhưng rồi năm tháng trôi qua, tôi mới hiểu: b́nh yên mới là thứ đáng giữ. Tuổi trẻ thích giữ, thích níu, thích tranh hơn thua. C̣n tuổi 50, tôi không cần ai thua, cũng chẳng muốn ai thắng. Tôi chỉ mong ḷng ḿnh nằm yên như mặt hồ cũ, gió thổi cũng chỉ gợn lên rồi lại lặng.
Ngày tôi bước sang tuổi năm mươi, tôi thổi nến trên chiếc bánh nhỏ tự mua, chậm răi như thể mỗi chiếc nến là một năm dài. Con gái làm ở xa, chồng cũ đă tái hôn, c̣n căn nhà th́ rộng hơn bao giờ hết. Tôi tưởng ḿnh sẽ buồn, nhưng thật lạ — tôi chỉ mỉm cười. Bỗng nhiên tôi hiểu ra, đó là lần đầu tiên trong đời tôi không cần phải chờ ai. Tôi nhớ những năm ba mươi, bốn mươi — ḿnh cuống quưt giữ t́nh yêu như ôm một con chim. Càng giữ chặt, càng sợ mất, và cuối cùng chính bàn tay ḿnh làm nó tổn thương. Tôi từng khóc khi hôn nhân rạn vỡ, từng trách móc, từng hỏi tại sao người ta có thể đi nhẹ như mang theo một chiếc áo. C̣n tôi th́ ngồi lại với đống kư ức chẳng biết phải gấp cho gọn. Rồi một buổi chiều, tôi gặp lại chồng cũ trong siêu thị. Anh không nh́n thấy tôi, c̣n tôi đứng cách đó vài bước, lặng thinh quan sát. Anh đă già đi, tóc điểm bạc, ánh mắt mệt hơn xưa. Không hẳn tôi tha thứ cho anh ngay khoảnh khắc ấy — nhưng tôi nhận ra: tôi chẳng c̣n muốn trách. Bởi trách cũng không làm thời gian quay lại, không làm người ở lại, càng không làm tôi trẻ lại. Tôi về nhà, pha ấm trà, tự rót cho ḿnh một tách. Trà thơm, gió nhẹ, hoàng hôn nghiêng xuống lưng ghế. Tôi đă dành cả tuổi trẻ để nắm, c̣n nửa đời sau tôi chọn buông — không phải v́ tôi yếu đuối, mà v́ tôi đă đủ mạnh để không cần giữ thứ không thuộc về ḿnh nữa. Tha thứ hóa ra không phải món quà cho người từng làm ḿnh đau. Tha thứ là bóc lớp gai trong tim, để ḿnh có thể chạm vào nó mà không c̣n rướm máu. Buông bỏ không phải quên, mà là mang kư ức đặt xuống nhẹ nhàng như đặt bông hoa khô giữa trang sách — không nát, không xé, chỉ để đó như một mùi hương của ngày cũ. Tôi học cách nói chuyện với chính ḿnh, không trách móc, không so sánh. Tôi tập đi bộ mỗi sáng, tập dậy sớm mở cửa đón nắng, tập mỉm cười dù chẳng có ai trước mặt. Tôi mua cây mới, thay rèm mới, đặt chiếc ghế mây cạnh cửa sổ — chỗ để tôi đọc sách, đan khăn, và lặng nghe một bản nhạc cũ. Có những buổi tối trời lạnh, tôi thắp nến, viết vài ḍng nhật kư: Hôm nay ḷng b́nh yên. Thế là đủ. Bao năm qua tôi chạy theo hạnh phúc như đuổi bắt bóng trên tường. Đến tuổi 50, tôi mới hiểu: hạnh phúc không phải là có ai bên cạnh, mà là có ḿnh ở lại. Nếu ai hỏi bí quyết b́nh yên tuổi này, tôi chỉ nói một câu: Tha thứ cho người khác — và tha thứ cho chính ḿnh. Buông bỏ điều đă cũ — để ôm trọn điều c̣n lại. V́ sau tất cả, điều đáng quư nhất không phải là người đă từng đi cùng ta bao lâu, mà là tâm ta nhẹ đến mức nào khi họ rời đi. Tôi khép ngày bằng tiếng ấm nước reo nhỏ, mở cửa sổ đón gió, nh́n trời đổ màu tím. Nửa đời người rồi — tôi không muốn oán trách thêm một giây nào nữa. Tôi chỉ muốn sống tiếp phần đời c̣n lại thật nhẹ, thật an yên. Và biết đâu, trong một buổi chiều nào đó, tôi sẽ mỉm cười khi nh́n lại chính ḿnh — của tuổi 50, b́nh thản như cơn gió cũ đi qua. VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 10:38. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.