VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   PHÉP MÀU TỪ CON GÀ (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2114539)

goodidea 12-04-2025 00:10

PHÉP MÀU TỪ CON GÀ
 
1 Attachment(s)

​Trong cửa hàng, một gă đàn ông to con, mặt mày phờ phạc v́ say nguội (vă rượu) tiến lại gần tôi. Hắn ngó vào cái giỏ mua hàng gần như trống rỗng của tôi rồi hỏi:
- Sao thế? Đắt quá hả?
​Tôi nhún vai, lẳng lặng đi tiếp. Hắn lại xuất hiện ngay trước mặt tôi:
- Này! Cứu tôi với! Tôi đói quá mà trong túi chẳng c̣n xu nào! Mua cho tôi con gà đi! Gà cũng đâu có đắt lắm đâu!
​Tôi nh́n lên bảng giá. Thật ḷng tôi chẳng muốn mua ǵ cho ai cả. Nhưng bỗng nhiên lương tâm tôi gào thét:
- Nhỡ đâu người ta đói thật và cầu xin tôi v́ tuyệt vọng th́ sao? Tôi không giúp, rồi người ta chết th́ tôi sẽ là kẻ có tội!
​Tôi bảo hắn:
- Đợi tôi ở cửa ra vào. Đừng có đi theo tôi.
​Hắn bỏ đi.
Tôi mua con gà, mang ra ngoài. Tôi đặt vào tay hắn.
- Cảm ơn nhé!
- Không có ǵ.
​Nhưng tôi chưa kịp đi được hai bước th́ hắn đă bắt đầu chào mời những người đi bộ thưa thớt quanh đó:
- Này ông bạn! Lấy con gà này đi, 50 rúp thôi!
- Ê bà chị! Mua hộ tôi con gà, tôi để lại 50 rúp thôi đấy.
​Tôi quay lại, muốn làm một cái ǵ đó...
Nhưng tôi làm ǵ được đây? Giật lại con gà à? Đấm vào mặt hắn? Hay đứng gào lên?
​Mưa tháng Chạp lạnh buốt quất vào mặt. Tôi vừa bị dắt mũi. Cảm giác vừa uất ức vừa ghê tởm. Gă đàn ông kia chẳng thèm để ư đến sự hiện diện của tôi. Với hắn, tôi coi như không tồn tại. Hắn có mục tiêu riêng của ḿnh.
​Tôi trở về nhà. Khoảng hai tiếng sau, tôi có việc phải đi ra ngoài. Một chiếc xe cấp cứu vừa rời khỏi sảnh ṭa nhà. Bà trực ban và mấy người hàng xóm đang bàn tán xôn xao. Tôi hỏi xem có chuyện ǵ xảy ra.
​Bà Evgenia Mikhailovna ở tầng 8 kể rằng bà ấy đi đến đúng cái cửa hàng lúc năy tôi vừa ở đó. Trên đường, một gă say rượu ướt sũng, run rẩy v́ lạnh bám lấy bà, gạ bán con gà với giá "chỉ 30 rúp thôi cũng được". Bà ấy cố xua hắn đi, thế là hắn dúi luôn con gà vào tay bà rồi nói:
- Cầm lấy đi mẹ! Cầm lấy, con biếu không đấy.
​Rồi hắn bỏ đi.
Bà ấy mang "chiến lợi phẩm" đó về nhà. Cô con gái Zhanna thấy thế liền mắng:
- Giờ ai mà dám ăn con gà này? Cái gă nát rượu kia lấy nó ở đâu ra? Nhỡ nó bị hỏng rồi th́ sao?
​Cô con gái định vứt con gà đi, nhưng bà Evgenia Mikhailovna không cho:
- Vứt bỏ thức ăn là mang tội đấy! Đến gă say rượu c̣n không nỡ vứt. Nếu ḿnh không ăn th́ mang cho người khác.
​Thế là họ bắt đầu nghĩ xem trong ṭa nhà này ai cần một con gà với "lư lịch đáng ngờ" như vậy. Họ nhận ra là chẳng có ai. Hàng xóm láng giềng ai cũng có vẻ khá giả. Tự dưng mang con gà, dù là gà đóng gói hút chân không, đến cho người ta th́ kỳ cục quá.
​Nhưng ở tầng 2 có bà Galina. Dù đă lớn tuổi nhưng bà ấy lúc nào cũng ăn mặc sặc sỡ, trông y như ca sĩ Zhanna Aguzarova phiên bản về già vậy. Bà ấy chẳng có lấy một xu dính túi. Ai cho ǵ th́ bà nhờ nấy.
​Họ mang con gà xuống cho bà Galina. Cửa nhà bà ấy chẳng bao giờ khóa. Gơ cửa măi không thấy ai trả lời. Đẩy cửa bước vào th́ thấy bà ấy nằm trên sàn nhà. Họ gọi ngay xe cấp cứu. Trước khi rời đi, khi đang khiêng bà Galina trên cáng, các bác sĩ bảo:
- Nếu chúng tôi đến muộn vài phút nữa thôi th́ bà ấy đă không qua khỏi rồi. May mà kịp vào phút chót.
​Vậy là, con gà đă vô t́nh cứu sống một mạng người.
​Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Bà Evgenia Mikhailovna và cô con gái lại tranh căi: giờ làm ǵ với con gà này?
Cô con gái đ̣i vứt. Bà mẹ muốn mang cho người vô gia cư.
​Hai mẹ con mặc đồ vào, bất chấp trời mưa, đi t́m người vô gia cư. T́m măi không thấy. Đi bộ hết nửa khu phố, ra tới tận ga tàu điện ngầm cũng không thấy ai. Gần ga tàu có một nhà nguyện nhỏ. Họ quyết định mang con gà đến đó. Dù sao th́ "uy tín" của con gà này cũng đang rất cao: nó vừa cứu mạng một người mà. Thôi th́ để cho những người tử tế ăn vậy.
​Họ trở về nhà, tuy ướt nhẹp dù có mang ô, nhưng ḷng rất hân hoan. Họ kể với bà trực ban rằng cạnh nhà nguyện, trên ghế đá dưới làn mưa lất phất, có một ông cụ trông rất phúc hậu ngồi cùng một chú chó. Họ bèn biếu ông cụ con gà. Ông cụ giơ con gà lên khoe với con chó và nói:
- Nh́n này Kukuruza (nghĩa là Bắp Ngô - tên con chó)! Chúa gửi quà ngày lễ cho chúng ta này!
​Bà Evgenia và con gái đă quay đi rồi. Nhưng làm việc thiện nó dễ gây nghiện lắm. Người ta cứ muốn làm thêm nữa. Thế là cô con gái quay lại, tặng luôn cho ông cụ chiếc ô của ḿnh. Đó là lư do tại sao họ ướt như chuột lột khi về đến nhà. Và cũng v́ con gà oan nghiệt đó mà suưt th́ ốm. May mà bà trực ban có sẵn ít rượu cognac cho họ làm ấm người.
​Tôi trở về nhà vào buổi tối và nghe toàn bộ câu chuyện từ bà trực ban đang đỏ mặt tía tai v́ hơi men nhưng rất vui vẻ. Tôi đưa ra giả thuyết của ḿnh:
- Sắp đến ngày lễ Thánh Nicholas rồi. Chắc hẳn Ngài đă cứu bà hàng xóm Galina đấy. Và cũng chính Ngài đă gửi quà cho ông cụ kia! Mà biết đâu, ông cụ đó lại chính là hiện thân của Thánh Nicholas th́ sao!
​Bà trực ban gật đầu lia lịa đầy phấn khích, c̣n tôi th́ vui vẻ trở lên nhà.
​Ngày hôm sau, Chủ nhật, tôi lại ra cửa hàng đó. Và gă say rượu hôm qua vẫn đứng đấy. Tôi chẳng c̣n chút oán giận nào với hắn nữa. Ngược lại là đằng khác! Đây đúng là một bài học: ngay cả khi bạn bị lừa gạt, điều đó vẫn có thể giúp ích cho rất nhiều người!!!
​Gă say nhận ra tôi. Tôi hỏi:
- Sao lại đem cho con gà của tôi thế?
- Sao anh biết?
- Tôi cái ǵ cũng biết!
- Thế tôi biết làm ǵ với nó?
- Th́ ăn đi chứ sao!
- Ôi dào! Hôm qua tôi vă rượu quá, chẳng nghĩ ǵ đến chuyện ăn uống được. Nhưng hôm nay th́ tôi ăn đấy. Cả buổi sáng cứ nghĩ đến bát nước luộc gà từ con gà đấy. Tôi ngu thật! Tự nhiên lại đem cho. Hay là anh mua cho tôi con gà khác đi, bụng dạ tôi đang cồn cào hết cả lên này!
​Tôi sững cả người! Nhưng lương tâm lại gào lên:
- Thử nghĩ xem nếu hôm qua tôi từ chối hắn th́ sao? Nh́n xem bao nhiêu điều tốt đẹp đă xảy ra nhờ hắn!!! Mua cho hắn con gà đi!
- Thôi được rồi! Ra quầy thu ngân đi, tôi ra ngay đây.
​Hắn bước đi, nhưng khi đă được một đoạn, hắn quay đầu lại, cười với tôi và nói vọng lại:
- Có thêm 150 gram (rượu) nữa để đưa đẩy với nước luộc gà th́ tốt quá!
​Rồi từ chỗ quầy thu ngân, hắn hét toáng lên khắp cả cửa hàng bằng cái giọng ồm ồm y hệt diễn viên Garmash, trích dẫn lời thoại trong phim "Cánh tay kim cương":
- Senya! Thêm 150 gram sâm-panh nữa - thế thôi nhé!
​Rồi hắn bắt đầu cười vang.
Cả cửa hàng ai cũng bật cười. Mấy người khách mua hàng và cả hai cô thu ngân nữa.
Và tất nhiên, cả tôi cũng cười.
​Rời khỏi cửa hàng, tôi nghĩ: phải ra chỗ nhà nguyện xem ông cụ ngồi với con chó hôm qua thế nào. Nhỡ đâu tôi gặp được ông ấy.
Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy việc đó rất quan trọng.
​Ông cụ vẫn ngồi ở nhà nguyện. Ông ấy quả thực trông vô cùng phúc hậu, gương mặt sáng ngời. Ông không ngồi ở chỗ những người ăn xin, mà ngồi xa hơn một chút, trên một chiếc ghế dài. Cứ như thể ông đang đi dạo phố và chỉ dừng lại nghỉ chân đôi chút. Bên cạnh là chú chó đang nằm ngoan ngoăn.
Ông cụ nh́n những người qua đường và mỉm cười.

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 17:56.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.08570 seconds with 9 queries