![]() |
GIÁ TRỊ NHÂN VĂN CỦA HAI TIẾNG “DẠ THƯA”…
1 Attachment(s)
“DẠ” là tiếng nói thể hiện sự lễ phép để đáp lại lời gọi, lời nói của một người, cho biết ḿnh đă nghe hay là tiếng mở đầu của câu nói, câu trả lời nào đó. Khi ta bập bẹ những tiếng gọi mẹ gọi cha th́ đă được dạy tiếng đầu tiên là tiếng “dạ”, tiếng “thưa”. Chúng ta không chỉ được phải luôn “dạ thưa” những người thân trong gia đ́nh như: ông bà, cha mẹ, anh chị, chú bác, v.v. mà c̣n phải luôn luôn thực hiện lời “dạ thưa” ấy với những người lớn hơn ḿnh khi ra khỏi nhà, ngoài xă hội. Đó điều tối thiểu của một phần nhỏ của hai chữ Đạo Đức, là sự thể hiện Văn Hóa, là bài học vỡ ḷng cho tất cả mọi người chúng ta. Tiếng "dạ" thể hiện sự cung kính của con cháu, học tṛ đối với cha mẹ, thầy cô và với những người lớn tuổi hơn ta mới là phải phép. Thỉnh thoảng, ta cũng có gặp người cao tuổi hơn ta rất nhiều, râu tóc bạc phơ mà khi nói chuyện với ta mà vẫn dùng chữ: “Dạ”. Đó chính là người hoàn toàn đáng kính nể. Chữ “dạ” dùng khi nói với trạng thái của động từ, hay cảm từ đều mang ư nghĩa lễ phép và đáng mến! Vậy tại sao ta không dùng “nó” trong đời sống hàng ngày, mọi nơi mọi lúc mà lại không “tốn tiền”. Đổi lại, ta được một giá trị thật quư báu, nhân văn! VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 18:07. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.