VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Sai lầm lớn nhất của chúng ta là yêu bằng sĩ diện (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2119404)

goodidea 12-21-2025 03:02

Sai lầm lớn nhất của chúng ta là yêu bằng sĩ diện
 
1 Attachment(s)

Hồi đó, em lùn, xấu, răng hô. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ khoái em. Tôi hay chờ em học xong hết, mua cho người trà sữa.
- Cảm ơn anh! - Em ngại ngùng.
- Tụi ḿnh đi chơi đi! - Tôi lên tiếng hẹn ḥ. Lúng túng một hồi, em đồng ư.
Những ngày sau, em mặc đồ đỡ luộm thuộm hơn, nhưng làm cách mấy cũng chẳng đẹp được.
- Th́ có sao, anh thích mà! - Tôi cáu gắt khi em bảo em xấu.
Nhưng rồi, khi biết tôi đang tán tỉnh em, sinh viên đồn ầm lên. "Thị Nở cũng có ngày lên hương", tụi nó nói vậy.
Tôi biết em buồn. Suy nghĩ hồi lâu, tôi tỏ t́nh với người. Nhưng em đáp lạnh lẽo:
- Tiếc quá, em chưa từng yêu anh.
________
Bị "Thị Nở" từ chối, tôi bẽ mặt, đâm ra tức tối. Tôi bảo đám bạn là ḿnh bỏ em.
- Mày nghĩ sao tao thích nó thật! - Tôi bỡn cợt. Em nghe người ta kể lại, mặt vẫn lạnh tanh.
Cuối cùng, em cặp kè với đứa con trai xấu giống ḿnh. Mập ú. Côn đồ. Vô học. Và lêu lổng. Em cùng thằng bồ "xử" những kẻ đă từng bắt nạt em. Từng đứa một. Điều đó khiến tôi kinh tởm người.
Một lần, gặp em ở căn tin trường, em chào tôi. Lúc này, người hiền lành quá đỗi.
- Chào anh.
Tôi không đáp.
- Sao thế? - Em ngạc nhiên.
Tôi cười gằn:
- Bây giờ em là con Thị Nở thật sự. Cả trong lẫn ngoài.
Nụ cười em tắt phụt. Chúng tôi nh́n nhau chốc lát, rồi bước đi.
______
Chúng tôi ra trường, không nói chuyện dù vẫn theo dơi nhau qua Facebook.
Tôi thành công nhờ mở quán cà phê và chơi chứng khoán. Một lần, tôi khoe quán mới lên mạng xă hội. Em b́nh luận.
"Chúc mừng anh!"
Khi đó, tôi nhắn tin hỏi thăm em sau nhiều năm.
"Ngày mai qua anh chơi nhé!"
"Mai em rảnh. 9 giờ em qua." - Người đáp lại.
Hôm đó, tôi hồi hộp kinh khủng. Khi em xuất hiện trước quán, tôi sửng sốt. Em đẹp lên rất nhiều. Người đă niềng răng, tắm trắng. Em bảo, ḿnh cũng sửa mũi, nên cũng dễ nh́n hơn.
- Em lột xác quá! - Tôi đáp.
- Ừ. Nhờ tiền.
Em đáp tỉnh bơ rồi chúng tôi cười lớn.
Cả hai bắt đầu nối lại quan hệ với nhau. Chúng tôi gần gũi hơn, dù chẳng ai nói lời yêu. Tôi dần nhận ra, t́nh yêu năm xưa trong tôi đang được nhóm lại.
Nhưng rồi, chứng khoán xuống dốc đột ngột. Chỉ trong thời gian ngắn, tài sản tôi đội nón ra đi. Quán cà phê cũng phải nhượng lại. Lúc đó, tôi nghĩ ḿnh chẳng nên tồn tại nữa.
Em gọi cho tôi, bảo rằng sẽ cho tôi mượn tiền.
- Giờ em có tiền, em cho mượn.
Nổi mặc cảm trong tôi lớn dần. Cái tôi đàn ông khiến tôi nhục nhă. Tôi gằn giọng:
- Anh không cần.
Đầu dây bên kia khựng lại:
- Đây không phải là lúc sĩ diện...
- ANH BẢO LÀ ANH ĐẾCH CẦN! - Tôi gầm lên.
Tôi nghe thấy tiếng thở rất khẽ của người. Rồi em run rẩy đáp:
- Anh vẫn luôn sĩ diện. Như cách anh nói đă đá em v́ em xấu lúc c̣n là sinh viên vậy...
Rồi người cúp máy.
________
Những năm sau đó, tôi lao vào trả nợ.
Khi thanh toán xong nợ nần, tôi mở lại quán cà phê. Tiệm làm ăn khá tốt. Trong đêm làm về khuya, tôi đi ngang một cơ sở thẩm mỹ. Bỗng nhiên, tôi nhớ em kinh khủng.
Đêm đó, tôi vào Facebook em. Lấy hết can đảm, tôi nhắn tin:
"Em khỏe không?"
Đến ngày hôm sau, em mới đáp lại.
" Khỏe. C̣n anh?"
"Cũng vậy. Em làm ở đâu rồi?"
"Em qua Nhật định cư rồi."
Ḍng tin đó khiến tôi xốn xang. Suy nghĩ chốc lát, tôi nhắn:
"Anh xin lỗi đă đẩy em ra. Khi đó, anh sợ ḿnh là gánh nặng cho em."
Một tiếng sau, em trả lời:
"Ừ. Như em năm xưa. Em chia tay anh v́ sợ lời chế giễu sẽ là gánh nặng cho anh."
"Đó là lư do em cặp với thằng côn đồ khi đó?"
"Ừ. Đó cũng là cách em xử những đứa làm đau ḿnh. Nhưng sau này, nhờ có câu nói của anh, em mới dừng lại. "
Tôi mỉm cười, nhắn tin lại cho em:
"Ai cũng nông nổi nhỉ?"
"Ừ. Thật ngốc đúng không anh?" - Em nhắn.
"Ngốc ǵ cơ?"
"Ta luôn nhân danh t́nh yêu nhằm đẩy nhau ra, mà chẳng hiểu yêu là san sẻ gánh nặng để xích gần lại."
Tôi im lặng, chẳng biết nói sao. Lát sau, em nhắn tin lại:
"Hạnh phúc nhé."
Bần thần lúc lâu, tôi trả lời.
"Ừ. Em cũng vậy."
Tắt điện thoại, tôi úp mặt xuống bàn. Và khóc. Chỉ là lần này, tôi biết nơi vạn dặm xa, nước mắt em cũng đang rơi không ngừng...

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 05:31.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.11340 seconds with 9 queries