CHƯƠNG 26
Ông Nguyễn Văn Túc viếng mộ người con trai hi sinh trên đường Trường Sơn năm 1972, khi 22 tuổi.
Ảnh: Philip Jones Griffiths - Magnumphotos.com
Nằm giữa cái bãi B 52 hoang tàn này mà nghĩ ngược lại ở phía đầu đường thì thấy rằng cái đầu đường đó là cái nấc đầu của một cây thang mà mỗi chặng đường là một cái nấc thang đi xuống.
Càng đi thì càng thấy tinh thần mình đi xuống dốc, ngược với những điều người ta tưởng tượng về chúng tôi.
Cái anh chàng
“ vái cả mũ ” kia lại dựng lên sừng sững trong đầu tôi và làm cho tôi bất giác nghĩ rằng đó là Năm Cà Dom.
Tôi gọi Năm Cà Dom, kể lại chuyện đó và hỏi :
– Cái anh chàng dí dỏm đó có phải là cậu không ?
– Sao cậu nghĩ thế ?
– Bởi vì cái tính của cậu nó cũng thế !
– Nó thế, nhưng mà tớ có làm thế bao giờ ?
– Thôi đích là cậu rồi. Hôm đó tớ nhớ anh chàng kia nói là quê anh ta ở Gia Định. Còn cậu ở Hốc Môn, thế là cậu chớ còn cai. .
Năm Cà Dom cười khè khè :
– Người ta thì vái cả mũ chớ còn tớ thì bái cả mũ.
Tôi nói :
– Tớ có nghe những giai thoại vui vui. Rằng có một chàng
" hiệp sĩ ” nọ cũng chất chứa một bụng
bất mãn mười năm trời khi qua được Bến Hải rồi thì quay lại vái mỉa mai cái kiểu trên đây.
Thế là anh chàng bị lôi ngược về Bắc ngay !
– Láo toét.
– Nó có quyền làm như thế lắm chứ ?
– Nhưng nó biết người ta vái thế nào mà bắt người ta ?
– Nó đoán mò.
– Không thể được !
Chỉ có những thằng Nam Bộ mới hiểu rõ cái sự vái đó mà thôi. Bỏ cha bỏ mẹ bỏ xứ bỏ quê mười mấy năm trời, nay về được, mừng húm, không vái lia sao được.
Tôi cười :
– Mình bị cái câu
“ tập kết hai năm rồi trở về ” mà chết cả lũ, cả đám.
– Chẳng biết cái thằng mặt ngang mồm dọc nào lại tung ra cái đó he ? Tìm mãi cũng không ra thằng nào nói câu đó đầu tiên.
– Ai chịu cha ăn cướp !
Tôi bảo Năm Cà Dom đi tìm Mạnh Rùa xem cái vụ kho gạo như thế nào để tham gia kiếm chát.
Năm Cà Dom không phải đi tìm mà Mạnh Rùa trở lại.
Bây giờ tôi trông Mạnh Rùa như cái xơ mướp. Thể xác Mạnh Rùa đã rách. Tâm hồn của hắn cũng tơi bời bi thảm.
Mạnh lại hỏi :
– Các cậu có tham gia không ?
Năm Cà Dom đáp :
– Tôi xin một chưn !
– Được rồi, mấy chưn cũng được.
Rồi Mạnh ngồi phệt xuống một cái rễ cây. Bây giờ thì tôi thấy thương hại Mạnh Rùa.
Chuyện hắn xét ba-lô chúng tôi vừa qua không còn là một thành kiến của chúng tôi đối với hắn nữa. Nếu chúng tôi ở trong hoàn cảnh của hắn, chắc chúng tôi cũng sẽ làm như vậy mà thôi.
Mạnh Rùa thở phào:
– Mẹ nó, làm sao mà đi tới nơi ?
– Ráng mà lết ! Năm Cà Dom nói.
– Các cậu là cửa tiên nhé !
Bây giờ mà tôi được đi độc lập và không có súng ống gì hết thì tôi lủi một cái một là mất tăm !
Năm Cà Dom hỏi :
– Cậu ở tỉnh nào?
– Cần Thơ, quận Ô Môn, xã Long Tuyền .
– Quít cam dữ hả ?
– Nhất xứ Ô Môn mà.
Mạnh Rùa thừ ra. Tôi trông nét mặt thì biết hắn cũng chỉ cỡ tuổi chúng tôi là cùng.
Một nạn nhân của cuộc tập kết hai năm và của chánh sách “giải phóng miền Nam”.
– Bây giờ về đến nơi cậu làm gì nào?
– Chả làm gì cả !
– Lêu têu à ?
– Tớ không muốn làm bất cứ chuyện gì nữa hết ! Chán quá !
– Ít ra cũng nuôi vài chục con gà mái đẻ chớ .
– Cố nhiên.
– Và coi “cái ổ”
nào kha khá thì “hốt” một cái chớ.
– Cố nhiên! Tụi mình thì phải “hốt ổ” thôi chớ ma nào còn ưng cho nữa.
Năm Cà Dom cười:
– Tụi Nam Kỳ mình thì chuyên môn
“hốt ổ” . Từ Bắc chí Nam đi đâu cũng hốt ổ. Trang bạn mình đều có sự nghiệp, gia đình , còn mình thì gia đình không, sự nghiệp cũng không.
Mạnh Rùa nói :
– Tớ có một người bạn năm nay độ bốn mươi lăm tuổi, dân Bình Xuyên.
– Tên gì ?
– Anh ta cũng thứ Ba. Anh ta là tiểu đoàn phó Bình Xuyên. Ra Bắc vì anh bị xem là thuộc thành phần không cơ bản nên anh được chuyển ngành. Anh ra Hà Nội làm ở Bộ Công Nghiệp nặng. Anh ta lấy một mụ có con, có cả cháu nội cháu ngọai.
Năm Cà Dom kêu lên :
– Đúng là một cái ổ vĩ đại.
– Nhưng anh đâu có được yên thân ! Anh ta bị khai trừ.
Mạnh Rùa kể tiếp về anh bạn Bình Xuyên:
– Anh ta như con cọp già bị bẻ hết nanh móng và vứt cho nằm chung với đàn lợn của hợp tác xã phải ăn phân trâu nấu với bèo hằng ngày (vì theo báo Nhân Dân thì phân trâu bổ hơn rau tấm ! )
Cọp mà đi ăn phân trâu sống làm sao nổi. Nó nhớ suối nhớ rừng nhớ đàn nhớ bạn… Người ta biết như vậy nên có bao giờ họ cho anh ta về !
– Nghĩ lạ thật ! Năm Cà Dom cười nhạt.
Đồng bào mình ở tận Tân Đảo mà lại về xứ được, còn bọn Nam Kỳ dưa hấu của mình thì đành bỏ xứ muôn năm !
Tuất đột ngột xuất hiện và nói ngay với Mạnh :
– Kế hoạch xong rồi. Thi hành chưa nào ?
– Để khoan !
– Khoan dùi gì nữa ?
Mạnh Rùa đáp:
– Để tôi giải thích cho mấy ông
“văn ngọt” này nghe tại sao mình lại cướp cái kho gạo kia, để mấy ông hiểu lầm rằng mình là thổ phỉ !
– Thì mình cũng gần là thổ phỉ rồi chớ còn gì nữa ? Ăn cướp kho gạo, còn gì nữa ?
– Nhưng đây là ăn cướp vì chánh nghĩa.
– Tại sao ăn cướp mà lại chánh nghĩa. Ông Chín nghểnh cổ nói sang. Mấy đồng chí nói nãy giờ mười chuyện tôi nghe ăn trét cả mười.
Mạnh Rùa giải thích:
– Ăn cướp cũng có ba bảy đường chớ đồng chí ông Chín.
Ở đây có một bọn giữ kho dơ dáy. Chúng lấy gạo bán chác cho đồng bào thiểu số và nuôi heo riêng. Vậy mà chúng mình đến thì chúng nó bảo rằng gạo đã cạn.
Một đạo quân do Mạnh Rùa chỉ huy.
Tôi, Năm Cà Dom và Hồng đi theo.
************