Cuộc hành quân cấp tốc vẫn bắt đầu. Nói đúng ra là
một trận chạy bán mạng, chạy không cần kiểm điểm kẻ còn người mất miễn sao thoát khỏi cái khu rừng đi bị máy bay trinh sát khoanh tròn.
Chúng tôi chạy theo anh giao liên muốn đứt ruột, bụng đói meo, dạ dày lép như trấu, hai đầu gối khua nghe lọc cọc, hai màng tai muốn vỡ tung ra.
Không cần biết anh giao liên dắt mình đi đâu
vì cái chết đang trùm xuống đầu tôi với đôi cánh sắt kia rồi.
Khi chúng tôi được lệnh dừng lại thì không đứa nào đứng vững được nữa. Tất cả đều ngã quy xuống
như những cây cỏ bị phạt ngang gốc.
Tôi tưởng như hai lá phổi của tôi đã dán vào lồng ngực và dòn như bánh tráng.
Chập sau, anh giao liên lân la đến nói chuyện với tôi. Tôi moi trong ba-lô tìm một điếu thuốc để mua chuộc anh ta.
Thuốc chẳng thay cơm được nhưng nó làm cho người ta tươi lên.
Tôi hỏi :
– Nghe nói đây là Plei-me phải không anh ?
– Đúng ! Đây là Plei-me.
Anh ta ngồi hút đến quá nửa điếu thuốc mới nói tiếp :
– Nếu chúng ta nhìn nhận sự thực thì chúng ta
thua to nhất ở trận Plei-me.
Chắc có lẽ các anh ngạc nhiên khi nghe tôi nói như thế. Nhưng vì tôi là người đã tham dự trận này cho nên tôi dám nói như vậy.
Đánh với một đối phương mà mình
chỉ biết trên khái niệm, mà lại khái niệm sai trăm phần trăm thì làm sao ?
Anh giao liên chậm rãi kể tiếp:
– Vừa chạm súng là chúng tôi mất tin tưởng ngay.
Chúng tôi không biết đã đội bao nhiêu bom pháo .
Không biết đối phương ở đâu và không biết cả cấp chỉ huy ở đâu. Bom nổ và lửa cháy thành biển. Và tôi chạy…
Ba ngày sau tôi mới thoát khỏi cái trận đồ quái ác đó.
Tôi là người thứ nhì của đại đội còn sống sót.
Người thứ nhất còn nguyên vẹn thân thể
nhưng đã phát điên, còn tôi chưa điên, nhưng đã lãnh một cái “
mề đay” vào bả vai bây giờ vẫn chưa gỡ ra được.
Sau trận đánh ba tháng, người ta vẫn chưa dám dùng nước suối ở vùng này. Xác người nằm lang thang khắp nơi.
Người ta nói cọp ở các rừng khác đánh hơi biết, kéo tới đây tha hồ phá cỗ.
Vì thế cho nên cọp vùng này rất thích thịt người, và cũng vì thể, người ta nói cọp Plei-me dữ hơn cọp ở các rừng khác.
https://www.youtube.com/watch?v=aY0wpA3Njis
Bỗng một tiếng quát :
– Giao liên trốn đâu rồi ?
Tôi thấy Mạnh Rùa hầm hầm đi tới. Anh giao liên lên tiếng :
– Em đây ạ !
– Lại đây bảo ! Mạnh Rùa chống nạnh và hất hàm.
Cậu thấy tạm trú ở đây đêm nay được không ?
– Dạ đư… ợc ạ ! ..
– Có bảo đảm không ?
– Dạ được nhưng không bảo đảm. . . vì. . .
đây là bãi chiến trường Plei-me ạ. Máy bay Mỹ đi ngang qua đây là cứ bắn không cần biết mục tiêu và kết quả ra sao hết.
Mạnh Rùa ngạc nhiên khi nghe nói đây là Plei-me.
– Đây là Plei-me à ?
– Vâng ! Đây là Plei-me, bãi xương trắng của hằng ngàn người… Đồng chí có muốn xem…
– Câm ngay ! Tao bắn bề đầu. Pốp !
https://www.youtube.com/watch?v=wT7SKArwt-8
Cậu giao liên ôm mặt tiu nghỉu lùi ra. Thấy Mạnh Rùa nổi cáu tôi cũng không biết làm sao.
Còn Năm Cà Dom thì rỉ tai Mạnh Rùa :
– Cậu giao liên là người có dự trận Plei-me đấy ông bạn. Cậu ta biết rất rõ. Cậu ta thấy cậu là nhà quân sự cho nên cậu ta kể sự thực cho cậu liệu bề mà điều quân.
Mạnh Rùa lặng thinh. Có lẽ y thấy mình vô lý. Y nói chữa ngượng:
– Thế ra mình không thể dừng ở đây được à ?
– Đúng ! Mình phải vượt qua cái tử điểm này chớ !
Mạnh Rùa bỏ đi một nước.
Anh giao liên đợi cho Mạnh Rùa đi khuất, bèn nói với chúng tôi :
– Cán bộ tiểu đoàn đấy. Sáng suốt nhỉ !
Tôi vuốt giận anh ta :
– Thôi cậu. Anh ta vừa thua một trận, nền anh ta cáu.
– Sao anh ta có quyền đánh cấp dưới.
– Có chứ ! Có thừa nữa chứ ! Anh ta đập cả bằng gậy !
Anh giao liên gạt phăng :
– Thôi được ! Các anh chuẩn bị, tôi đi đây !
Tôi biết là bỏ mạng sa tràng rồi. Ở đây nhất trạm nhì trời. Sao Mạnh không chịu hiểu !
Thế là cuộc hành quân bắt đầu. Anh giao liên đứng trước mặt Mạnh Rùa dập gót chào hẳn hoi.
– Tôi xin dắt đường tiếp tục.
– Cho khéo nghe. Lạc đường tao bắn bỏ. Đồ ăn hại !
– Vâng ạ ! Nhưng em xin báo cáo là bãi pháo ở trước mặt. Đơn vị phải vượt nhanh thật nhanh.
Chúng tôi xốc ông Chín dậy, nhưng ông còn sức đâu nữa mà dậy.
Lão già ngoại ngũ tuần đã mài mòn hết cái khối con sức khỏe trên đá Trường Sơn, bây giờ ngồi dậy không nổi, còn sức đâu mà vượt qua bãi pháo ?
Ông Chín lấy sâm Triều Tiên ra ngậm cầm hơi. Ông cố lắm mới mở mắt ra được. Người ông như cái áo giấy mắc mưa.
Ông Chín gượng đứng dậy với sự giúp sức của tôi và Năm Cà Dom.
Vấn đề lương tri, lương tâm, lương gì gì nữa đều được đặt ra ở đây tại chỗ này, nơi hai bàn chân của ông già lập trường đang run run đứng.
Dìu ông ta đi hay bỏ ông ta ở lại đây, nơi mà cọp đang thèm thịt người ?
Dìu ông ta đi là đúng, đúng quá đi chớ.
Ai không biết vậy, nhưng lấy gì để mà dìu ông Chín ?
Trong bụng mỗi người chúng tôi đều chỉ có nước lã, dìu ông Chín đi thì ông sẽ đi được mấy bước, còn khiêng ông trên vai, thì là chuyện không thể làm đối với bất cứ ai ở đây.
Ông Chín tuy mệt mỏi thể xác nhưng tinh thần rất minh mẫn. Ông nói với tôi một thôi dài không dứt đoạn :
– Cám ơn các đồng chí. Các đồng chí muốn cho tôi đi tới gần quê hương hơn
nhưng tôi biết sức tôi đã kiệt cạn rồi. Tôi đành nằm lại đây thôi. Nhưng tôi cũng đã toại nguyện lắm rồi. Dù sao tôi cũng gần quê tôi hơn khi tôi ở ngoài kia. Ở đây là miền Nam rồi. Các đồng chí cứ yên lòng bước tới, tôi mở mắt to ra mà nhìn các đồng chí đi mỗi bước gần quê hương thêm một bước.
Khi tôi còn ở Hà Nội tôi có nghe một câu chuyện đã trở thành giai thoại như sau :
Có một lão già Nam Bộ vượt Trường Sơn. Khi về tới gần ranh Nam Bộ thì ngã bệnh nặng. Biết lão không thể sống được anh em trong đoàn bèn khiêng lão về tới đất Nam Bộ.
Lão già cố sống cho đến lúc anh em nói cho lão biết
đây là đất miền Nam. Có lẽ lão chỉ mong chờ cái giây phút đó thôi, cho nên khi lão nghe anh em nói thế
thì lão thòng chân xuống chấm đất thì tắt thở.
Câu chuyện đó không biết có xảy ra hay không. Mà bây giờ tôi lại thấy một chuyện thực trước mắt đây.
Tôi và Năm Cà Dom mỗi đứa một bên xốc nách ông Chín, lê ông già đi tới.
Anh giao liên dắt cả lũ vừa quân vừa dân chánh lủi trong rừng, đi theo một con đường mới hoàn toàn, dưới chân không có quãng mòn nào cả.
Một cuộc chạy băng rừng nối tiếp theo một cuộc chạy băng rừng, bụng ọc ạch nước suối, đầu nóng rực như than lửa.
Anh giao liên cứ dừng lại và quát:
– Chỗ này máy bay bay qua thường lắm. Đi cho kỹ.
– Đây là bãi pháo. Chạy nhanh lên !
Đây là sự trả thù. Cái tát tay của Mạnh Rùa mang lại kết quả này. Tôi biết mà tôi không sao ngăn được.
Cái khổ của tôi là phải chia một nửa trọng lượng của một lão già với Năm Cà Dom. Hết leo lên lại tuột xuống, không có một bước nào bằng phẳng.
Hơi thở của ông Chín phụt ra nóng như lửa đốt mặt tôi. Thỉnh thoảng ông lại ngã hằn đầu vào vai tôi. Bộ râu khó coi của ông quệt qua quệt lại trên mặt tôi. Còn cặp mắt ông thì nhắm híp lại.
Chân tôi đã rụng rời.
Tôi thở hết ra hơi. Tôi vẫy anh giao liên lại và nói:
– Thôi đồng chí… cho… tôi xin đi !
Dường như anh giao liên biết rằng tôi hiểu ý định của anh nên anh xổ ra ngay một tràng dài như đại liên:
– Bố chúng nó chớ. Gặp ông chơi thì có mà hộc máu mồm rụng cả chân. Bảo cho chúng nó biết chúng nó bỏ cái thói đó đi. Chưa hết đâu, ông còn cho tiếp một màn nữa.
https://www.youtube.com/watch?v=7jxGWkS8IOU
************