– Anh vẫn sáng tác mạnh chứ ?
Khi cất lên tiếng ca gởi về người yêu phương
Ta át tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba
Đó là bài hát của ai ? Hà hà… Vậy mà bảo tịt…!
– Của tao, nhưng mặc dù thanh niên hát như điên, người ta bảo đó là
“tiếng nấc tiểu tư sản” khi làm xong tao đã đem lại cho mày ở ga-ra đường Lý Thường Kiệt nhờ mày gọt lại dùm lời.
Và mượn cái áo pa-li-tô câu tôm của mày bận đi ăn tiệc.
– Tôi chỉ chữa có một chữ,
– Ờ, đúng một chữ
“ đau khổ .” Chữ đó trong bài Tình Ca tao là của mày. Nhưng mày có đau khổ thật không?
– Ai biết… Hề hề… Tôi chỉ đi theo nốt nhạc của anh !
– Tao sang Bungari học nhạc nhưng học cả chính trị nữa mày ạ !
– Ủa sao về nước anh không vô Học viện Mác Lê ?
– Học lóm, học lén mà vô cái gì ?
– Những gì ?
– Nói thì dài, cả tháng chưa chắc hết. Nhưng tóm tắt là thế này. Staline là tên đồ tể.
– Cái gì cha nội ?
– Dân Đông Âu nói thế mà.
Chúng nó đăng cả báo nữa chứ đâu có nói lén lút thậm thụt như bọn mình.
Vụ Im-rê-Nát-gi mình coi là phiến loạn nhưng sự thực, dân Hung coi đó là cách mạng dân tộc anh hùng đánh đuổi Hồng quân ra khỏi nước họ mà.
Nát-gi bi xử bắn, không được chôn cất đàng hoàng nhưng mồ anh hoa nở suốt từ đó đến nay.
(Tình cờ khi tôi viết đến đây, tôi nghỉ để đọc báo hằng ngày thì lại thấy tin Janos Kadar bí thư Cộng sản Hung chết. Với lời bình luận :
Dân Hungari tự do chúng tôi đã chôn chế độ hắn khi hắn hãy còn sống.
Những lãnh tụ tự do đã cải táng Imre Nagy với tất cả danh dự và chỉ vài tiếng đồng hồ sau cái chết của Kadar, tòa án tối cao đã xóa bỏ các tội mà Nagy đã bị buộc và đã bị xử bắn năm 1956).
Tiệp Khắc, Ba Lan, Nam Tư nữa, đâu có coi Staline là người thầy vĩ đại của cách mạng thế giới như bọn mình đâu.
Chỉ có bác Hồ mình là xoi lỗ trên đầu Trần Hưng Đạo để cặm nhang thờ Mác Lê-nín và Staline thôi.
Bên đó người ta vẫn nặn tượng anh hùng dân tộc đặt ở các công viên. Mình đã làm chuyện bịt mắt bịt tai dân quá kỹ mày ạ… Già Khơ đâu có ủng hộ con đường mòn này.
Giả còn gạ cho hai ông Thượng tá của mình sang đó học thành lập đảng Cộng sản việt Nam do giả đỡ đầu nữa kia mà !
Ối ồi ôi… Bết nhem hết cả mày ơi.
Tao học bốn năm nhạc và kết quả lớn nhất là tai tao đã thay hoàn toàn màng nhỉ mới. Những gì trước kia tao nghe ở Việt Nam, qua cái màng nhì mới này đều biến thượng biến hạ hết chứ chẳng còn nguyên âm nữa.
Hoàng nhạc sĩ nói hăng say. Dường như sự tích lũy bao nhiêu năm bị dồn ép trong người không có dịp xì ra, nay giữa hoang dại anh ta tha hồ xổ tưới mà không sợ ai báo cáo lên cấp trên.
Tôi hơi ớn nên nhắc nhở :
– Nè bố thằng Tương Phùng ơi ! Coi chừng nhé . Anh có nhớ câu chuyện một ông Nam kỳ nhà mình vừa đi qua ngọn sông Bến Hải đã lột nón quay lại xá lia và nói :
- “Con xin vái cả mũ các cụ luôn, con xin về nước tới chết con không trở lại không ”? Sau đó vài hôm có công an “mời” anh ta trở ra Bắc.
– Đầu cặc ! Làm đéo gì có chuyện đó.
Thằng Bắc kỳ đủn được dân Nam kỳ mình vô lò sát sanh này mừng thấy mẹ.
Vì té nhà ra cho chúng nó ở, thêm gạo ra cho chúng nó ăn lại còn thừa ghế cho chúng nó ngồi, việc gì chúng nó phải bắt anh ta trở ra ?
Như tụi mình đây mà ở lại thì càng
“hại” cho các em miền Bắc chứ làm gì. Để tao về gặp chị Bảy mày có phải tốt hơn không ? Hề hề ….về năm trước năm sau là cậu bé Lê Tương Phùng oe oe chào đời nghe.
Anh lúc nào cũng tâm ngẩm cái điều đó. Cái tên Tương phùng đó anh đã đinh từ lúc ở làng Ho, trạm 1.
Tuy nói mạnh miệng vậy, nhưng khi bị tôi tốp, anh cũng bớt hăng nên nói khẽ hơn. Bỗng nghe tiếng Núi, Hoàng ngưng chuyện. Tôi lắng tai.
Núi nói :
– Con cá này sao lại không có đuôi mà con rồng những hai đuôi. Bà thủy mặt đỏ còn bà hỏa phải mặt xanh mới hợp âm dương khí tiết…
– Ê, Núi khá chưa ?
– Cái con cóc của Pi-cát-xô mọc đuôi ở giữa rốn còn đầu lại ở dưới chân. Cái lão Văng-gốc thì xẻo lỗ mũi tặng người yêu. Để tao xẻo dùm cho có được không ?
Hoàng đập võng phành phạch hét :
– Núi ! Mày nói nhảm giống gì thế hả ?
– Hố hố hố ! ông hàng thịt chó chợ cửa Nam vừa qua đời để lại bao nhiêu là thương tiếc cho khán giả ở trần gian. Anh đi hai mươi mốt năm đúng thì sẽ về làm đám cưới em nhé..
Anh vô xứ rừng vàng bạc biển vẽ một tấm áp phích chống Mỹ chống Liên Xô Trung Quốc treo trên đồi một ngàn lẻ một sụm bà chè.
Tôi nói với Hoàng :
– Nguy rồi anh Bảy ơi. - Rồi gọi :
- Ngữ, Ngữ ơi !
– Anh vẫn còn thức đấy à?
- Ngữ hỏi lại tôi- Nó lên cơn nặng quá rồi anh ạ. Em sợ nó bị sốt ác tính…
– Nói gở ! – Tôi quát
– Nó sốt thế rồi xuống nhiệt độ chứ ác tính gì. Một ngàn đứa sốt mới có được một cơn ác tính thôi.
Đêm tối mịt mù. Làm gì ai có đèn mà thắp lên. Mà thắp để làm gì kia chớ. Con ma sốt đâu thèm sợ ánh lửa. Nó sợ kí-nin và âu-rề-ô-my-xin cơ! Nhưng bây giờ kí-nin đã lờn mặt nó rồi.
Còn âu-rề-ô thì họa chăng trời ném xuống cho một ống chứ ai có nổi. Chỉ thứ thuốc này mới có thể hạ nhiệt độ xuống thôi. Mà dù có, thì làm sao tiêm ?
Đâu có ai mang ống chích theo. Tôi có chừng chục ống kí-nin 0,40 trong ba lô do một thằng bạn dược sĩ cố cựu hồi ở Cần Thơ tặng cho lúc tôi sắp rời Hà Nội. Đi dọc đường làm vỡ mất sáu ống.
Mấy ống còn lại tôi bỏ trong tất cả áo quần cuộn lại để chống
“vỡ.”
Những lần sốt vừa rồi tôi định nhờ ông bác sĩ Cà Dom tiêm dùm nhưng thấy kí-nin viên còn đắc địa nên lại thôi.
Vì ông Cà Dom ông bảo rằng nếu dùng liều nặng thì sau này liều nhẹ không tác dụng nữa, cho nên tôi không dám tiêm. Còn có mấy ống chả đi đến đâu.
– Anh Bảy ạ !
– Gì ?
– Tôi có thuốc. Nhưng làm sao tiêm cho thằng Núi ?
– Thuốc gì ?
– Quinine 0,40.
– Không biết trong đám khách có ai có ống chích không.
Tao có mà không mang đi. Vì tao nghĩ là trong này có bệnh viện. Trời đất !
Thăng Núi cứ lảm nhảm. Chốc chốc lại im. Chốc chốc lại nói. Bọn tôi chẳng nhắm mắt được, chỉ nằm chờ sáng.
– Kỳ cục thật – Hoàng chắc lưỡi kêu
– Mổ ruột thừa bằng lưỡi cạo râu còn có thuốc thì lại không kim ống. Chỉ có bọn mình mới biết nổi sự kỳ cục đó thôi.
Hoàng lấy đèn pin xẹt qua lều Núi và quát :
– Núi, Núi ! Mày nói gì tùm lum vậy ?
– A a a… Núi ngóc đầu lên rồi lại hụp xuống – E e e…
Im đi, sáng tao đưa cho mày coi hình con gái Bung-ca-ri.
– Em không có thích con gái mũi nhọn như mũi hia đâu ha ha…
– Vậy mày thích con gái mũi gì ?
– Em thích con gái mũi dẹp như đít ghe bầu há há… á!!
Hoàng tắt đèn và quay sang tôi :
– Nó đang mê sảng nhưng còn một nửa tâm trí…
– Sao anh biết ?
– Nó nói câu trật câu trúng và còn hiểu câu hỏi để trả lời.
Tôi muốn chứng minh cho sự ức đoán của Hoàng.
– Núi ! Núi !
Núi lại ngóc đầu lên trong ánh đèn của Hoàng vừa vụt sang.
– Mày có khát nước không ?
– Có khát !
– Có muốn uống không ?
– Em đi mậu dịch giải khát bờ hồ Thủy Tạ kem Bốn Mùa và uống luôn một chậu nước mía còn thừa bỏ túi đem về trường.
– Trường nào ?
– Trường Cao đẳng Mỹ thuật Tô Ngọc Vân em leo hoài chưa tới.
Hoàng tắt đèn, thở dài, cái tiếng thở dài to đến mức tôi nghe rõ mồn một trong đêm vắng lặng như một làn khói xám phù thủy phun qua suốt màn đen của núi rừng.
*****