Cứ mỗi khi một vụ án tham nhũng bị khui ra, công chúng lại chứng kiến một “kịch bản quen thuộc”: quan chức vừa rơi khỏi ghế quyền lực lập tức trở thành bệnh nhân bất đắc dĩ.
Họ từng là những người quyền cao chức trọng, khỏe mạnh điều hành bộ máy cả tỉnh, cả ngành, nhưng chỉ sau một tờ lệnh khởi tố, lập tức “cáo bệnh”: nào là rối loạn thần kinh, huyết áp, tim mạch, thậm chí đột quỵ!
Dẫn chứng mới nhất là trường hợp bà Hoàng Thị Thúy Lan, cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc – người từng là Ủy viên Trung ương, từng phát biểu đầy khí thế trong các hội nghị chống tham nhũng. Nhưng khi ra ṭa v́ tội nhận hối lộ, bà bất ngờ “trở bệnh nặng”.
Trước bà Lan, hàng loạt “đồng chí” khác cũng diễn cùng một vở: ông Nguyễn Thanh Long (cựu Bộ trưởng Y tế) từng viện lư do sức khoẻ khi điều tra vụ kit test; ông Đinh La Thăng khi ra toà luôn trong t́nh trạng “kiệt sức”; cựu Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung cũng từng gửi đơn xin hoăn thi hành án v́ bệnh hiểm nghèo.
Phải chăng chiếc áo bệnh nhân đă trở thành một “lá bùa hộ mệnh” trong giới quan chức tham nhũng? Có lẽ trong bộ quy tắc sinh tồn của quan chức, điều thứ nhất là: “Khi có tội, trước tiên phải đổ bệnh.”
Không thể không đặt câu hỏi:
Tại sao khi tại vị, các vị khỏe đến mức đi thị sát khắp nơi, họp xuyên ngày, tiếp khách cả tuần, leo lên phát biểu đạo đức công vụ không biết mỏi? C̣n khi rơi vào ṿng tố tụng, chỉ sau một đêm lại thành người “già yếu, mất khả năng nhận thức hành vi”?
__________________
|