Các hội đoàn chính trị & xă hội tại Việt Nam vốn được lập ra để đại diện cho các tầng lớp nhân dân, nhưng thực chất là cánh tay nối dài của Đảng csVN, do Đảng kiểm soát và sử dụng như công cụ tuyên truyền, chứ không phải để bảo vệ quyền lợi thật sự của hội viên. Điển h́nh như Hội Nông Dân, Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Việt Nam, Đoàn Thanh Niên CS HCM, Hội Cựu Chiến Binh, Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam…v…v…
Hội Nông Dân Việt Nam là nơi độc nhất vô nhị trên thế giới, nơi mà Chủ tịch hội chưa từng gieo hạt, nhưng rất giỏi gieo khẩu hiệu. Bí thư Đảng uỷ cơ quan Hội th́ chuyên trồng lư luận, tưới nghị quyết, bón phân cho… sự nghiệp chính trị. Nông dân vẫn được dạy cách yêu Đảng, tin Đảng và làm theo ư Đảng, kể cả khi bị mất đất. Hội của nông dân, nhưng nông dân không được quyền lựa chọn người đứng đầu. Hội đại diện quyền lợi nông dân, nhưng chỉ đại diện trên báo cáo tổng kết và biểu ngữ treo trong hội nghị. Ruộng th́ bỏ, người th́ thất nghiệp, Hội th́ vẫn xây trụ sở to. Cái gọi là “nông dân thời đại mới” hoá ra chỉ là “cán bộ Đảng mặc áo lam đi cấy… trên PowerPoint”.
Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Việt Nam là hội “Phụ nữ làm chủ đất nước... trên các khẩu hiệu treo tường”. Hội Phụ Nữ là tổ chức đại diện cho một nửa dân số, nhưng lănh đạo là cán bộ Đảng, hoạt động chủ yếu theo chỉ thị. Trong các vụ việc phụ nữ bị bạo hành, bị lạm dụng hoặc cưỡng bức bởi cán bộ cấp cao, Hội thường im lặng tuyệt đối. Hội tập trung nhiều vào thi đua “giỏi việc nước, đảm việc nhà” nhưng không dám lên tiếng về b́nh đẳng giới tính, quyền sở hữu tài sản, ly hôn, hay bất b́nh đẳng kinh tế. Hội Phụ Nữ là nơi chị em được dạy cách yêu chồng, nuôi con, làm dâu, làm việc không công… và làm ngơ trước bất công. Hội Phụ Nữ chỉ bảo vệ quyền phụ nữ, trừ khi đối phương là… cán bộ.
Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh là nơi “Tuổi trẻ sáng tạo, năng động... trong khuôn khổ Nghị quyết”. Đoàn Thanh Niên lẽ ra là tổ chức phát huy sức trẻ, tư duy mới, nhưng bị bóp nghẹt bởi tư tưởng giáo điều. Đoàn viên bắt buộc phải sinh hoạt Đoàn để có "lư lịch đẹp", chứ không v́ nhu cầu thực sự. Các phong trào “xung kích, t́nh nguyện” bị hành chính hoá, h́nh thức hoá. Rất ít tiếng nói phản biện về những vấn đề thanh niên đang đối mặt: thất nghiệp, giá nhà cao, môi trường học đường độc hại...Đoàn Thanh Niên là nơi tổ chức để tuổi trẻ được hô khẩu hiệu, làm kịch bản dàn dựng và được dạy rằng "tuổi trẻ là tương lai của Đảng", chứ không phải tương lai của chính ḿnh hay của Tổ Quốc.
Hội Cựu Chiến Binh Việt Nam đă “Từng cầm súng bảo vệ tổ quốc, nay cầm bảng khen bảo vệ... uy tín Đảng”. Hội Cựu Chiến Binh lẽ ra là tiếng nói đạo đức, dũng cảm phản biện bất công, nhưng lại trở thành lực lượng bảo vệ trật tự “đường lối Đảng”. Một số nơi, hội viên bị huy động làm “lực lượng phản ứng nhanh”, “phản bác luận điệu thù địch”, thay v́ đấu tranh cho quyền lợi của cựu binh (nhiều người nghèo, bệnh tật, bị bỏ rơi). Biểu tượng của nghĩa khí một thời nay bị biến thành công cụ tuyên truyền cũ kỹ. Đánh giặc năm xưa để bảo vệ nhân dân. Giờ ngồi họp chi bộ để bảo vệ chỉ tiêu. Một đời chiến đấu, cuối đời nhận huân chương và... quyết định không được phát biểu trái nghị quyết đảng ủy.
Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam là “Mặt trận nhân dân nhưng không dành cho dân phản biện”. MTTQ có chức năng “giám sát, phản biện xă hội”, nhưng thực chất chỉ là nơi hợp thức hóa quyết định của Đảng. Người dân không thể sử dụng Mặt Trận để kiện cáo, đấu tranh, hay bảo vệ quyền lợi. Mặt Trận không bao giờ lên tiếng trong các vụ oan sai, tham nhũng đất đai, cưỡng chế, dù là tổ chức “đại diện tiếng nói nhân dân”. Mặt Trận là nơi mọi tiếng nói đều được thu về một hướng, đồng thuận và im lặng. Được gọi là "của dân", nhưng dân chưa bao giờ được hỏi hoặc có ư kiến phản biện.
Trong một hệ thống mà mọi tổ chức xă hội đều bị “đảng hóa”, th́ khái niệm “đại diện nhân dân” chỉ c̣n là một khẩu hiệu. Khi người đứng đầu Hội Phụ Nữ là cán bộ tuyên giáo, người lănh đạo Đoàn Thanh niên là người lo quy hoạch ghế, người đại diện cho nông dân lại chưa từng làm ruộng th́ xă hội dân sự đă bị vô hiệu hóa từ trong trứng nước.
Lăo Thất