
Người ta vừa diễu binh kỷ niệm chiến thắng “hoành tráng” hai lần, chính quyền tung hô khẩu hiệu, cờ hoa, kèn trống vang trời. Nhưng giữa những màn diễn đó, có một sự thật phũ phàng: cụ Huỳnh Kim Liên, 93 tuổi – một cô giao liên mang bí danh “Cô Ba Chỉ”, từng nuôi giấu nhiều cán bộ của Tiểu đoàn 307 trong nhà, từng đi qua bom đạn để góp phần cho cái gọi là “chiến thắng”, giờ đây vẫn phải lặn lội gõ cửa từng cơ quan, đi kêu cứu từng nơi, chỉ để giữ lại mảnh đất hương hỏa cha ông để lại khỏi bị c.ướp trắng.
Dù Tòa án Nhân dân tỉnh Cà Mau đã tuyên xử có lợi cho cụ Liên, buộc phải thu hồi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cấp sai và cấp lại cho bà, đến tận bây giờ người chiếm đất vẫn không chịu rời đi, công trình trái phép vẫn sừng sững, mồ mả tổ tiên của bà vẫn bị xâm phạm.
Thật vô ơn khi chính quyền chỉ biết nói lời hay, tổ chức diễu binh, dựng kịch bản tri ân hoành tráng, rồi để một người có công bị bỏ rơi ngay trong tuổi 93 xế chiều. Có lời chỉ đạo, có phán quyết, nhưng thi hành thì rề rà, kéo dài. Có “uống nước nhớ nguồn”, nhưng lại quên mất cái nguồn thật sự. Có thành tích, có khẩu hiệu, nhưng lại thiếu hành động.
Một cô giao liên năm xưa đi trong lửa đạn, nay lại đi trong hành lang công quyền, lạc lối giữa những lời hứa. Và bi kịch lớn nhất là khi đất nước còn giặc, người ta cần cô; khi đất nước hết giặc, người ta cướp đất của cô.
Cô Ba